Chương 100: Bí mật của hai ba con

Cố Chính Phong lúc này mới phục hồi tinh thần, háo hức hỏi: "Kiều nhi, thành thật nói cho ba biết, một tay thiện nghệ này con như thế nào luyện thành?"

Giang Kiều vẫn lấy lý do như trước, là người chú lợi hại dạy cô, nhưng vì chú đã hi sinh nên sẽ không ai đối chứng chuyện này cả.

Nhưng khi nghe đến lỗ tai hắn, lại thành một câu chuyện với ý tứ hoàn toàn khác, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm, luyện con gái hắn thành trình độ này, nếu không coi đứa nhỏ là cu li thì không thể đạt tới trình độ này được.

Người chú dạy dỗ đứa nhỏ, hẳn là muốn đứa nhỏ bảo vệ mẹ ruột hắn?

Chẳng thể trách hắn làm ba ba lại nghĩ như vậy, những người đó nếu mà thật tâm đối đãi đứa nhỏ, vợ chồng hắn hẳn là phải mang ơn! Không nghĩ tới, ngu xuẩn đi tính kế một đứa nhỏ, còn phải đòi một đứa trẻ hai trăm đồng tiền, người một nhà này tâm đỏ không nổi!

Giang Kiều đang định nói lại, đột nhiên trong rừng có động tĩnh, hai cha con ngẩng đầu nhìn thấy một con lộc ngốc nghếch đang chạy về phía mình, ý nghĩ đầu tiên của Cố Chính Phong là kéo con gái mình lại phía sau.

Nhưng Giang Kiều phản ứng nhanh hơn, phi đao nhỏ trong tay bay vèo về phía con lộc.

Lúc đứng phía sau cha mình, Giang Kiều nhìn chung quanh trợn tròn mắt, chẳng trách con lộc lại có thể ngốc nghếch chạy lại đây, hóa ra nó bị lợn rừng truy đuổi.

“Kiều nhi, chạy mau…”

Cố Chính Phong quay người vác con gái trên vai chạy như bay trở về, nhưng lợn rừng nào có ý định buông tha bọn họ. Giang Kiều đoán, vì cô đã gϊếŧ chết đồ chơi của nó, nó không tính toán với bọn họ mới là lạ.

Thấy lợn rừng sắp tấn công ngay vào lưng của ba ba, hai phi đao đột nhiên xuất hiện trong tay, đao này với đao thông thường không giống nhau, chúng đã được cô tẩm thêm thuốc mê.

Cô nheo hai mắt, phóng hai đao cùng một lúc, phi đao phá gió vèo vèo bay hướng lợn rừng.

Cố Chính Phong mang theo con gái chạy như bay, làm sao còn để ý đến chuyện gì nữa, Giang Kiều nhìn lợn rừng ngã xuống đất, vỗ vỗ bả vai lão ba nhà mình

"Ba ba, mau, lợn rừng con phóng đao ngã. Thịt rất nhiều, chúng ta không thể cứ thể vứt bỏ đi, như vậy quá lãng phí…”

Đứa nhỏ nói như vậy, Cố Chính Phong lúc này mới thả chậm bước chân, quay đầu nhìn xem có phải như vậy không, hắn chỉ biết cười khổ nói: "Con gái, con thật sự có năng lực, đến lợn rừng đều đánh ngã?"

Giang Kiều ôm cổ Cố Chính Phong, ngọt ngào cười nói: "Ba ba, con nói cho ba biết, con dùng thuốc mê tẩm vào đao mới đánh được lợn rừng đó. Là ông nội Kiều đã dạy con cái này, lợn rừng bị đánh ngã có lẽ là do thuốc mê, chúng ta mau qua nhìn xem.”

Cố Chính Phong bây giờ tâm tình có chút phức tạp, không biết con gái hắn đã học được cái gì không biết nữa!? con trai Vương Đại Hoa thì dạy con bé một tay đao, còn Kiều lão gia tử lại dạy con hắn một tay bốc thuốc... Hắn cũng không biết những người này đang nghĩ gì trong đầu nữa! Con gái hắn mới mười ba tuổi thôi, đứa bé tuổi còn nhỏ như vậy, bọn họ cũng thật yên tâm.

Cố Chính Phong đi tới, sợ con lợn chưa ngấm hết thuốc, sẽ tấn công người lần nữa, hắn phi thêm hai đao vào đầu nó mới yên tâm.

Một con lộc, một con lợn rừng, còn nhiều gà rừng cùng thỏ như vậy, chỉ với hai ba con chắc chắn không thể mang về hết được.

"Kiều nhi, con đợi chút, ba đi lấy mấy cành cây, chúng ta kéo về."

Giang Kiều vẻ mặt có chút bối rối: "Nhiều như vậy, có thể di chuyển được không? Có cần gọi người tới giúp không?"

Cố Chính Phong trong lòng lo lắng, nhìn con gái nhỏ của hắn, còn đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nới với Giang Kiều.

"Kiều nhi, hãy nhớ rằng, những thứ này đều là do ba ba làm ra, về sau trước mặt người khác phải giả dốt, không được để người khác biết hết những con át chủ bài của mình, hiểu chưa?"

Giang Kiều gật đầu: “Con hiểu, bởi vì ba ba không phải người khác, cho nên trước mặt ba ba con mới không dấu diếm.”

Chỉ câu nói này thôi đã khiến Cố Chính Phong cảm động biết bao, bạn thấy đấy, cô bé này chính là con gái ruột của hắn, hai cha con còn rất hiểu nhau!

Sờ sờ khuôn mặt của con gái, "Kiều nhi nhà chúng ta thật là thông minh, sau này nếu có việc gì có thể nói cho ba ba biết. Đây là bí mật giữa hai chúng ta, được không?"

Giang Kiều gật đầu: "Được, con nghe ba ba, sau này nếu có chuyện gì con sẽ nói ba ba biết, sẽ không nói với mẹ."

Cố Chính Phong cười toe toét có chút đắc ý, chủ yếu là vì trong lòng con gái, hắn với tư cách là một người ba, đã chiếm được trái tim của con gái nhiều hơn mẹ Ôn Tính Uyển.

"Ba ba trở về kêu người hỗ trợ đi, con ở lại một mình được, không cần lo lắng cho con, ba ba yên tâm, con khẳng định không có việc gì, con sẽ tự bảo vệ mình, đến lợn rừng con còn không sợ nữa mà!…"

Cố Chính Phong thực sự lo lắng, nhưng ánh mắt của con gái khiến hắn tin tưởng, hắn cũng sợ con gái nếu về một mình sẽ đi lạc. Vạn nhất đâu, người không tìm đến, lại đánh mất đứa nhỏ, vợ hắn không còn không tìm hắn tính toán sổ sách sao?

"Được rồi, con gái ngoan ngoãn ở đây chờ ba, nếu có con mồi lớn tới thì trèo cây. Con có trèo cây không?"

Giang Kiều gật đầu và vẫy tay chào hắn: "Gặp lại ba sau, ba ba nhanh về đi."

Cố Chính Phong không phải không do dự, sau khi cân nhắc lợi hại liền chạy ra ngoài.

Giang Kiều ở đây cũng không nhàn rỗi. Cô thấy rất nhiều loại rau dại, nhanh chóng bắt đầu hái chúng. Một số giống rau dại ở quê nhà không có, nên cô nhổ trồng một ít trong không gian của mình.