Chương 7-1: Thật Đáng Tiếc Cho Thẩm Ly

Edit: Tyy051

Sau khi Thẩm Ly trở về, cô nhận được vài tin nhắn, người nhắn là bác sĩ.

Cô hiện đang sử dụng số cũ từ sáu năm trước và đến một nửa số người trong danh bạ của cô là người quen cũ ở thời điểm đó.

Linh hồn cô năm đó thực chất vẫn còn ở thế giới này nên cô vẫn tiếp tục sử dụng số cũ, sau khi về Thẩm Ly khôi phục lại thẻ cũ, cô lười đổi thành một cái mới.

Tuy rằng cách nhau một năm, nhưng may mắn thay, những người quen cũ này chỉ liên lạc với nhau trên mạng để làm ăn, bình thường không can thiệp đến chuyện của nhau. Trong mắt họ, cô nhiều nhất cũng chỉ biến mất có một năm.

Khi làm xét nghiệm ADN, Thẩm Ly cảm thấy người của Diệp gia không xứng đáng để cô đi tới bệnh viện nữa nên cô đã nhờ người này giúp đỡ và chụp ảnh gửi cho cô sau khi có kết quả.

Đối phương trả lời rất nhanh.

Thẩm Ly bấm vào khung trò chuyện, nhìn thấy vài bức ảnh, kéo đến cuối phóng to, lập tức cau mày.

Hóa ra cô thật sự là con ruột.

Thẩm Ly nhìn chằm chằm hồi lâu, mới gõ gõ hỏi:【Có đúng không?】

Phía bên kia --

【... nghiêm túc?】

【Cô cho rằng trình độ chuyên môn của tôi kém đến mức ngay cả một báo cáo nhỏ cũng sẽ bị nhầm lẫn?】

Thẩm Ly:【Không phải】

chưa từng gặp mặt, nhưng Thẩm Ly có lẽ biết người này xuất thân từ một trường danh tiếng, y thuật siêu phàm, không thể nào nhầm lẫn được.

Điều đó thậm chí còn đáng xấu hổ hơn.

Thẩm Ly từ chối thừa nhận cô và người Diệp gia thực chất có quan hệ huyết thống.

Sau khi chán nản một lúc, Thẩm Ly đặt điện thoại xuống, không để ý tới.

Buổi chiều Lê Nguyệt đến liếc mắt nhìn thoáng qua màu tóc của Thẩm Ly: “Thẩm Ly, tóc của cô sao vậy... Trước đó không phải cô nói những người hâm mộ kia thích cô nhuộm tóc màu xanh nhất, còn cô thì sao? Không phải muốn giữ nó mãi mãi à?”

Thẩm Ly thản nhiên nói: “Thật khó chịu, cần phải thay đổi.”

“Vậy quần áo của cô…”

Lê Nguyệt nhìn chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây Thẩm Ly mặc, nhớ lại phong cách lúc trước của cô, lại ngập ngừng không nói.

Anti-fan gọi Thẩm Ly là bình hoa, chê cô mù chữ nhưng chẳng ai dám nói cô không đẹp, vóc dáng và dáng người đều rất vượt trội, dù mặc kiểu trang phục nào cũng trông rất sang trọng, bắt mắt như một chiếc giá treo quần áo.

Nhưng bây giờ Thẩm Ly dường như đã thay đổi, khuôn mặt rõ ràng vẫn như cũ, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác trước.

Thẩm Ly dùng ngón tay hạ kính râm xuống, hơi nhướng mi: "Trông không đẹp? Không hợp với chương trình à?"

Lê Nguyệt thoáng đỏ mặt, "Không... không..."

"Đi thôi."

Thẩm Ly bước ra, Lê Nguyệt cũng nhanh chóng theo sau.

Nếu trước đó chỉ là cảm giác, vậy thì trên đường đến trường quay chương trình, Lê Nguyệt thực sự đã cảm nhận được sự thay đổi của Thẩm Ly.

Khí chất của cô mạnh mẽ đến nỗi dù chỉ ngồi ở ghế sau thản nhiên lật giở tạp chí, người ta cũng không thể bỏ qua, Lê Nguyệt có chút sợ hãi không nói nên lời.

Ho khan hai tiếng, Lê Nguyệt chủ động bắt chuyện hỏi: “Thẩm Ly, cô làm việc bán thời gian gì? Nếu dễ thì tôi cũng làm thử.”

“ Làm các chương trình nhỏ, lắp ráp đồ vật cho người khác, số học, viết, vẽ, v.v.” Thẩm Ly vừa nói vừa lật sang một trang tạp chí khác.

Lê Nguyệt nhìn Thẩm Ly phản chiếu qua kính chiếu hậu, có chút khó tin, "Thật hay giả? Công việc bán thời gian đơn giản như vậy, có thể kiếm đủ sống ở chung cư Đế Cảnh sao?"

Thẩm Ly khịt mũi nói: “Có thể .”

Cho nên những ngày không có thông báo, Thẩm Ly lại tiêu xài như thế này?

Cô biết Thẩm Ly nhất định muốn dùng thứ này để quên đi nỗi đau bị hắc những ngày !

Lê Nguyệt nhìn Thẩm Ly bằng ánh mắt đau khổ, thầm thề rằng sau này cô nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn với tư cách là một người đại diện!

Thẩm Ly nhận thấy: “…?”