Chương 50

Khúc Trì suy tính số trứng gà có thể nhặt mỗi ngày, bình thường mỗi ngày gà mái chỉ có thể đẻ một quả trứng, nhưng có lẽ là thức ăn gà cậu nuôi quá tốt, có một số con có thể đẻ hai quả mỗi ngày, trứng gà mỗi ngày đều bán không hết, Khúc Trì vốn định giữ một ít để ấp, hoặc làm thành trứng bắc thảo.

“Gà trống không bán, gà mái giới hạn mỗi người một con, trứng gà không giới hạn số lượng.” Khúc Trì không hạn chế số lượng trứng gà.

“Vậy mấy người chúng tôi có thể bao trọn số trứng gà này rồi.” Vương Mỹ Phương cười nói, đừng thấy bọn họ chỉ có mấy người mà nhầm, sau khi mang về nhà chia cho bạn bè người thân, một nhà căn bản không được bao nhiêu.

Hôm nay đến không có lươn, trước tiên cứ mua sạch trứng gà, cốp xe gần như đầy ắp.

… … …

Thấy bọn họ mua nhiều đồ, Khúc Trì lấy mấy chiếc giỏ trúc trong nhà ra, giúp bọn họ cho trứng vào trong.

Bên trong giỏ trúc trải cỏ khô mềm mại, trứng gà nhỏ xinh hồng hào được Khúc Trì xếp ngay ngắn bên trong, còn cẩn thận dùng cỏ khô lấp vào mấy khe hở, như vậy có thể phòng ngừa va chạm nứt vỡ trong quá trình vận chuyển.

Vương Mỹ Phương và hai chị em của mình đứng ở bên cạnh, tươi cười khen Khúc Trì cẩn thận, mà bên kia, mấy người trẻ tuổi cầm giỏ trúc nhỏ chạy vào trong khu nuôi gà.

Sau khi nghe Khúc Trì nói có thể tự mình nhặt trứng gà, mấy người trẻ tuổi đều nóng lòng muốn thử, cho dù sẽ gặp phải tình huống giẫm lên phân gà, bọn họ vẫn kiên trì xách giỏ tới mở lưới sắt ra.

Khúc Trì cũng chuẩn bị sẵn ổ ở bên trong chuồng gà cho gà đẻ trứng, nhưng gà nuôi thả nào đâu dễ dàng nghe lời như vậy, ngày nào cũng nghe thấy tiếng gà gáy, nhưng trứng lại không ở trong ổ đã chuẩn bị sẵn.

Khoảng thời gian gà mới đẻ trứng kia, quả thực khiến Khúc Trì đau đầu.

Mỗi ngày không tốn bao nhiêu thời gian nuôi và cho ăn, trái lại mất đến mấy tiếng để nhặt trứng. Cũng may có Tần Thời giúp đỡ, về sau cũng dần dần quen thuộc với những nơi gà mái đẻ trứng, vậy mới chậm rãi rút ngắn thời gian.

Bây giờ đến lượt mấy người trẻ tuổi này đối mặt với vấn đề nan giải này.

Bình thường ăn trứng gà nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ thử tự mình nhặt trứng, đặc biệt là đám trứng gà này đều được giấu trong bụi cỏ không dễ gì phát hiện.

Độ khó tăng lên, cảm giác thú vị cũng tăng lên nhiều.

Không chỉ mắt nhìn bốn phương mà tai còn phải nghe tám hướng, hai mắt liên tục đảo nhìn trước sau trái phải, đặc biệt là phải chú ý đến dưới chân, cũng đừng để khó khăn lắm mới tìm được trứng gà, kết quả lại bị giẫm vỡ luôn. Hai tai cũng phải chú ý nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đặc biệt là hai cô gái dắt tay đi cùng nhau, vô cùng sợ gà mái tới mổ ‘đám trộm trứng’ bọn họ.

Trong bốn người trẻ tuổi chỉ có Trương Thiên Nhạc đã trưởng thành đi làm là hành động nhàn nhã hơn chút, nhưng nhìn động tác cẩn thận dè dặt của đám em họ, bất giác bị cuốn theo, dần dần trở nên cẩn thận hơn.

Bốn người đắm chìm trong hoạt động tìm trứng gà, hoàn toàn không biết bản thân hệt như kẻ xấu đang rình rập, càng không biết mấy người lớn trong nhà đang vừa che miệng cười trộm vừa cầm điện thoại di động lên quay lại cảnh này.

Cỏ cây được tẩm bổ nên vô cùng tươi tốt, cho dù mỗi ngày bị nhiều gà như vậy mổ nhưng cũng không bị mổ trọc, còn có một vài loại cỏ nở hoa, hoa đỏ hoa tím điểm xuyết bên trong, tạo nên khung cảnh xinh đẹp.

Mấy người trẻ tuổi cầm giỏ trúc đi bên trong, trông thấy màu trắng liền kích động đẩy bụi cỏ ra, đợi tới khi nhìn thấy trứng gà bên trong thì mừng rỡ hét to.

“Tìm được trứng gà rồi!”

Cô bé nhỏ tuổi nhất bị mọi người giục mau nhặt trứng gà hồng hào trong bụi cỏ lên, khi ngón tay sờ vào trứng gà còn kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Vẫn còn nóng!”

Nhặt được quả trứng đầu tiên đã nhen nhóm nhiệt tình của bọn họ, mấy người trẻ tuổi chạy trước chạy sau trong khu nuôi gà.

Dần dần, giỏ trúc trong tay càng ngày càng nặng, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn, về sau lật bụi cỏ vô cùng chuẩn xác.

Mang lại cho người ta cảm giác thành tựu trọn vẹn.

Thời gian dần trôi, mặt trời lên cao giữa không trung, mấy người trẻ tuổi vẫn luôn bận rộn cảm giác được mồ hôi rịn ra trên trán.

“Đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi, đã nhặt được không ít rồi.” Trương Thiên Nhạc cảm nhận được các em trai em gái đã vừa lòng thỏa ý, bèn đưa ra đề nghị.

Nghe vậy cậu em họ mới như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu liếc một cái, mà thấy rồi liền buồn bực: “Mẹ em và các dì đúng là thoải mái, không chỉ có thỏ để vuốt ve, mà còn có nho để ăn.”