Hai cô gái đi cùng nhau, ánh mắt sáng rực nhìn hai anh chàng đẹp trai, lại nhìn con thỏ đáng yêu.
Cuối cùng một người trong đó lấy can đảm lên tiếng: “Con thỏ này tên là Tuyết Cầu sao? Nó to thật đấy.”
“Bởi vì Tuyết Cầu thuộc giống thỏ Flemish khổng lồ, về sau còn có thể to hơn nữa.” Khúc Trì mỉm cười trả lời.
Sau khi đưa Tuyết Cầu đến phòng khám thú cưng, Khúc Trì đã biết Tuyết Cầu thuộc giống nào, đó chính là thỏ Flemish có thể phát triển đến kích thước rất lớn, đồng thời tính cách cũng bạo hơn và hiền hòa hơn thỏ bình thường.
Tỷ lệ thuận với kích thước cơ thể là sức ăn của thỏ Flemish, nhưng cỏ timothy và cỏ linh lăng mà Khúc Trì gieo trồng đã được thu hoạch một lần, đủ cho Tuyết Cầu ăn, phần còn lại phơi khô rồi cất trong phòng chứa đồ.
“Đến vườn rau rồi, mọi người có muốn nếm thử không?” Sau khi giới thiệu mấy câu, Khúc Trì chỉ vào rau dưới đất, kéo lại chủ đề ban đầu.
“Ôi chao, cà chua này đỏ ghê.”
“Dưa chuột cũng rất tươi ngon mọng nước.”
“Trên lá cây còn có lỗ sâu đυ.c, xem ra thật sự không phun thuốc trừ sâu.”
Ba người phụ nữ trưởng thành không có nhiều hứng thú với con thỏ, mọi sự chú ý đều bị dời lên trên nguyên liệu nấu ăn.
Mỗi người tới hái loại rau yêu thích của mình, rửa với nước sạch rồi nếm thử.
Sau khi mọi người nếm thử đều cảm thấy đồ ăn trước kia đều là ăn vô ích, đặc biệt là trong những rau dưa này còn chứa hàm lượng nước cao, khi ăn vào đều mang hương vị mà bản thân nên có.
Không giống như một ít rau xanh bán bây giờ, cà chua không giống cà chua, dưa chuột không giống dưa chuột.
Mỗi loại rau trong vườn nhà Khúc Trì đều bị hái đi không ít, bọn họ còn muốn mua một ít về cho người thân bạn bè, nhưng Khúc Trì cân nhắc đến lượng rau mang đến chợ bán mỗi ngày, cuối cùng vẫn giới hạn lượng mua.
“Ruộng khoai lang này cũng là các cậu trồng sao? Tôi mua thêm ít lá và dây khoai lang.” Vương Mỹ Linh thấy không thể mua rau nhiều, bèn chuyển dời mục tiêu lên trên ruộng khoai lang.
Khoai lang trong ruộng phát triển rất tốt, Khúc Trì nhìn lá cây tươi tốt bên trong, cũng không giới hạn số lượng, mặc cho bọn họ mua bao nhiêu cũng được.
Vương Mỹ Phương thì nhìn về phía khu vực chăn nuôi, chỉ nhìn vào hàng rào và bãi cỏ xung quanh đàn gà ta là biết, đây đều là gà ta chỉ ăn côn trùng và cỏ cây.
Những ngày này vì chăm sóc lão Trương, Vương Mỹ Phương đã tìm hiểu không ít nguyên liệu thức ăn bổ dưỡng, mà gà ta mua hôm qua hoàn toàn không cách nào so sánh gà Khúc Trì nuôi.
Không nói đến những thứ khác, chỉ nhìn trạng thái tinh thần cũng khác nhau rồi.
Cho dù là trống hay mái, những con gà Khúc Trì nuôi dưỡng đều tràn đầy năng lượng, nhìn bộ lông mượt mà, cái mào đỏ chót, cùng với ánh mắt lấp lánh kia đi, quả thực là ngon từ cái nhìn đầu tiên.
“Đây là gà ta thuần chủng sao?” Vương Mỹ Phương hỏi.
“Tôi mua khi chúng được hơn một tháng, nghe nói lúc trước cũng đều nuôi thả rông, nhưng tôi không dám chắc chắn, chỉ có thể đảm bảo sau khi mua về tôi chưa từng cho chúng ăn cám công nghiệp.” Khúc Trì ăn ngay nói thật.
“Thoạt nhìn đều là gà tốt, tôi thấy đa phần là gà mái, chắc hẳn mỗi ngày có không ít trứng gà ta nhỉ.” Một người khác cũng lại gần xem xét.
“Trong nhà có trứng mới nhặt hôm nay, hoặc nếu mọi người muốn thử, cũng có thể đi vào nhặt trứng vừa đẻ.” Khúc Trì đề nghị, nhớ tới trong nhà nấu trứng luộc trà, dứt khoát trở về lấy mấy quả ra cho những người này nếm thử.
Sau khi cho thêm lá trà vào đun nhỏ lửa, trứng luộc trà có mùi vị đậm đà ngon miệng hơn trứng luộc rất nhiều.
Vỏ ngoài màu nâu đã được cọ rửa sạch sẽ, cẩn thận bóc vỏ ngoài với các đường vân nho nhỏ ra sẽ nhìn thấy lòng trắng trứng bên trong cũng có những đường vân đẹp mắt như vậy, còn có thêm mùi trà cực kỳ dễ chịu.
Hương vị của nước luộc thấm vào trong trứng, lòng trắng trứng không mất đi cảm giác trơn mềm, cũng không có chút xíu mùi tanh nào, cắn hơi đàn hồi, hương vị tuyệt vời.
Lòng đỏ trứng hấp thu nước luộc lại càng không có cảm giác nghẹn họng, hoàn toàn không nhạt nhẽo và khó nuốt như trứng luộc, trái lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được hương vị êm dịu từ trong ra ngoài, mùi thơm còn đọng lại trong miệng.
“Ngon quá...” Hai cô gái hơi ngước mặt lên khen ngợi, hoàn toàn quên sạch trai đẹp.
“Trứng gà này rất ngon, có bán giới hạn số lượng không? Tôi muốn mua nhiều một chút mang về cho người già trong nhà.” Vương Mỹ Linh càng ăn càng thích.