Chương 45

“Lươn? Ồ, chính là thứ mà nhóc con Trương Văn Bân ngày ngày khoe khoang, trái lại tôi cũng muốn nhìn xem thứ này có thật sự ngon như anh ta nói hay không.” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng trả lời: “Tôi nói với gác cổng một tiếng, các anh trực tiếp đưa vào là được.”

Trương Thiên Nhạc lái xe đến gần tòa biệt thự, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc khá sang trọng bước ra, khi thấy xe vận chuyển này của bọn họ còn hơi kinh ngạc liếc thêm hai cái.

“Chào ngài, đồ đã được đưa đến, mời ngài kiểm tra.” Trương Thiên Nhạc vừa nói vừa mở cửa thùng xe vận chuyển.

Người trẻ tuổi đứng trước cửa thùng xe đã mở, sau khi ngửi thấy mùi tanh thì bịt kín mũi lại, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng lươn và rau xanh thì sắc mặt tốt hơn nhiều, dựa vào mắt thường thôi cũng có thể nhìn ra chất lượng của những nguyên liệu nấu ăn này không tệ.

“Được, đưa đơn hàng cho tôi.” Người trẻ tuổi nhìn vài lần rồi rồi hỏi tờ đơn chuyển phát nhanh: “Lại còn là thanh toán tiền công khi nhận hàng, tên kia đúng là ki bo.”

Thấy người trẻ tuổi này dễ dàng thanh toán phí chuyên chở, Trương Thiên Nhạc thở phào nhẹ nhõm, công việc vận chuyển lần này đã thuận lợi hoàn thành.

Trước khi đi, Trương Thiên Nhạc còn nghe thấy tiếng người trẻ tuổi này gọi điện thoại: “Đồ đã được chuyển đến, tối nay đến tụ tập, cùng nhau nếm thử xem những thứ này có hương vị thế nào.”

Khi nói đến câu cuối cùng, trong tiếng nói của người trẻ tuổi này còn mang theo chút giận dữ nghiến răng nghiến lợi.

Nghe Trương Văn Bân khoe khoang lâu như vậy, nếu mùi vị không ra gì thì có cái cớ để bắt thóp anh ta rồi.

Trong lòng Trương Thiên Nhạc mang đầy tò mò về những nguyên liệu nấu ăn này, lái xe chạy trên con đường về nhà.

Rõ ràng đồng nghiệp cũng có cùng suy nghĩ với anh ta, nhìn ra sau xe mấy lần, nói: “Anh Trương, anh cảm thấy những đồ ăn này sẽ có mùi vị như thế nào? Một thôn làng nhỏ bé của Dương Thị chúng ta lại có thể nuôi trồng ra nguyên liệu nấu ăn có giá cao như vậy sao.”

Hừm, Trương Thiên Nhạc không thích nghe lời này.

Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, mặc dù trong lòng Trương Thiên Nhạc cũng rất nghi ngờ, nhưng không thể tỏ vẻ ghét bỏ quê hương mình như vậy được.

“Lúc đi lấy hàng có chỗ nào mà chúng ta chưa từng nhìn thấy chứ? Chỗ kia núi sông tươi đẹp, sao không thể nuôi trồng ra nguyên liệu nấu ăn tốt, nếu cậu không tin, chẳng phải mua một ít nếm thử là biết rồi.” Trương Thiên Nhạc cười nói.

“Nhưng tôi cũng tiếc tiền lắm.”

“Cũng không nhất định phải mua lươn với cá chạch, tùy tiện mua chút rau có thể tốn bao nhiêu tiền chứ.”

“Đây cũng không phải là chuyện lần một lần hai, nếu ăn không ngon thì coi như phí chút tiền, nhưng nếu ăn ngon thì xong rồi, không được ăn thì ngày ngày nhớ nhung, mà ăn thì phải tốn thêm không ít tiền bạc, vẫn nên giải quyết vấn đề từ căn bản thì tốt hơn.” Người này còn có lý luận của riêng mình, thoạt nghe có lý phết.

Trương Thiên Nhạc lại không suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng tính toán khi nào rảnh tới mua một chút, cho cha mẹ bồi bổ cơ thể.

Trở về cũng mất hơn một ngày, đợi tới khi Trương Thiên Nhạc về đến nhà, đúng lúc đã nấu nướng xong xuôi.

Cầm chìa khóa mở cửa, Trương Thiên Nhạc vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, nhưng bởi vì khoảng thời gian trước đã ngửi quá nhiều nên trong đầu tự xuất hiện hương vị, trái lại cũng không khơi dậy cảm giác thèm ăn cho lắm.

“Nhạc Nhạc về rồi, mau đi rửa tay, đợi lát nữa là đến giờ cơm rồi.” Vương Mỹ Phương thò đầu ra khỏi phòng bếp chào hỏi một tiếng: “Con đỡ cha trong phòng ra đi, đừng cứ luôn nằm ở trên giường như vậy.”

Cha của Trương Thiên Nhạc - Trương Kế Nguyên vừa phẫu thuật xong, bây giờ cơ thể suy yếu, bình thường đều nằm nghỉ ngơi trên giường.

Trương Thiên Nhạc đỡ cha từ trong phòng ra đến ghế sofa, sau đó tiện tay mở tivi, chuyển đến đài truyền hình địa phương mà bình thường cha mẹ anh ta thích xem.

“Hôm nay mẹ đặc biệt vào trong thôn mua gà ta thả rông, ninh ra canh rất thơm, Nhạc Nhạc, hai ngày này con đi giao hàng vất vả rồi, đợi lát nữa uống nhiều thêm mấy ngụm.” Vương Mỹ Phương vừa múc canh vừa nói.

Trương Kế Nguyên không nhịn được lẩm bẩm bất mãn trong lòng: “Ngày nào cũng ninh mấy món canh nhạt nhẽo này, ngay cả muối cũng không nỡ cho nhiều, ngon gì chứ.”

“Tôi dùng cốt lẩu nấu canh cho ông, ông dám uống không? Đừng để vừa xuất viện lại phải nhập viện.” Vương Mỹ Phương thính tai nghe thấy, tức giận lườm ông ta một cái.

Trương Thiên Nhạc không dám xen bừa vào, mà đi vào phòng bếp giúp đỡ mẹ mình.

Trương Kế Nguyên bị quát một câu, lập tức rụt cổ lại, không dám phản bác, chỉ có thể dời sự chú ý lên tivi, vờ như vừa rồi mình chưa nói gì cả.