- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Trở Về Quê Nhà Mở Nông Trường
- Chương 44
Trở Về Quê Nhà Mở Nông Trường
Chương 44
Ngẫm nghĩ chốc lát, Trương Văn Bân gọi điện thoại cho bên vận chuyển, để ngày mai tới đưa lươn và cá chạch đi, cố gắng đảm bảo độ tươi của nguyên liệu nấu ăn này.
Khúc Trì tính toán thu nhập trong những ngày này, mặc dù giá của rau xanh cao hơn giá thị trường nhiều, trong mắt người thường thu nhập như này đã là tốt lắm rồi, nhưng nó vẫn chưa đạt đến mục tiêu của Khúc Trì.
Giá cả của rau xanh không thể tăng quá cao, nhưng lươn và cá chạch này lại khác biệt, nói không chừng cũng là một nguồn thu nhập mới.
Nếu như có thể, cũng có thể khiến người trong thôn tăng thêm chút thu nhập.
Chi phí tiêu dùng ở trấn Bích Giang này thấp, quả thật chưa chắc đã có thể tiêu thụ nguyên liệu nấu ăn có giá cả cao như vậy, Trương Văn Bân làm vậy cũng coi như giúp cho Khúc Trì đỡ phải đi tìm người.
Sáng ngày hôm sau, khi người Trương Văn Bân tìm lái xe vận chuyển cá sống đến trước cửa nhà Khúc Trì, cảnh tượng hoành tráng đến độ khiến Khúc Trì cảm thấy, chỉ chứa ít cá ấy thôi thì không đáng, dứt khoát hái thêm mấy sọt rau dưa cho vào.
Dù sao đám cá này cũng bán với giá rất đắt, mà dường như bạn của Trương Văn Bân cũng là bạn của Tần Thời, số rau dưa này coi như là quà cậu tặng bọn họ.
“Chờ một chút, chờ một chút, tạm thời đừng chất lên xe, tôi mang đi cân rồi tính tiền đã.” Trương Văn Bân lại không đồng ý, trực tiếp hô lên.
Đám người kia đều giàu hơn cả anh ta, không làm thịt thì phí.
“Giá thị trường của lươn tự nhiên vào khoảng hơn sáu mươi tệ một cân, vậy lươn này của chúng ta ít nhất cũng bán được gấp đôi, dứt khoát để một trăm tám mươi tám tệ một cân đi, số đẹp.”
Hai thanh niên lái xe giúp cân đồ lên, nghe thấy số tiền Trương Văn Bân lẩm bẩm trong miệng thì giật nảy mình.
Con số này có đẹp thế nào thì người bình thường cũng không mua nổi.
Đây rốt cuộc là lươn hay là thịt rồng!
Nhưng bọn họ chỉ là người vận chuyển, trong lòng có nghi ngờ thì cũng không dám nói nhiều lời, chỉ định coi trải nghiệm ngày hôm nay như một câu chuyện mới lạ để kể cho người trong nhà nghe một chút.
Mấy người bạn kia của Trương Văn Bân đều không ngờ rằng anh ta đi đến một thôn làng nhỏ không có tiếng tăm gì, bọn họ còn tưởng rằng anh ta đến khu nuôi trồng chất lượng cao nào đó. Đã nghe anh ta khoe khoang mấy ngày nay rồi, lần này nghe nói anh ta mua giúp bọn họ không ít, đối với bọn họ thì cũng không đắt lắm, cho nên dứt khoát chuyển tiền qua.
Đợi sau khi tiền về tài khoản, Trương Văn Bân chuyển hết cho Khúc Trì.
Khúc Trì nhìn thông báo chuyển khoản mới xuất hiện trên điện thoại di động, lặng lẽ cảm thán vẫn là tiền của người giàu dễ kiếm, thêm mấy lần như thế này nữa, mình cũng tích cóp gần đủ số tiền cho giai đoạn đầu của kế hoạch rồi.
Nhưng có thể bán lươn và cá chạch với cái giá đắt đỏ như vậy, vẫn là nhờ vào Tần Thời.
Xem ra sau này nên làm nhiều món ngon một chút.
Khúc Trì vẫn nhớ rõ khi Tần Thời mới tới nơi này sắc mặt tái nhợt, bây giờ đã trở nên hồng nhuận phơn phớt như bình thường, chắc chắn là nhờ công lao của thức ăn.
Mà Trương Văn Bân bị phớt lờ thì nhận được một cuộc điện thoại, hóa ra vụ án Khúc Trì bị vu khống và lan truyền trên mạng đã sắp mở phiên tòa xét xử, với tư cách là luật sư của nguyên cáo, tòa án thông báo cho anh ta.
Một bên khác, phóng viên của News TV Dương Thị luôn chú ý đến chuyện này cũng biết, đợi sau khi có phán quyết của tòa án, hai kỳ chương trình sẽ có thể biên tập và phát sóng.
… … …
Nhân viên vận chuyển Trương Thiên Nhạc và đồng nghiệp cùng nhau lái xe đến địa chỉ được cho, sau hai ngày đã mang đồ đến một khu vực xa lạ.
“Là nơi này nhỉ?” Tiểu Lý ngồi ở ghế lái phụ không chắc chắn nói ra, thò đầu ra nhìn khu biệt thự ở bên ngoài cửa sổ.
Thời gian anh ta làm công việc vận chuyển chưa lâu, đây là lần đầu tiên đến khu vực cao cấp thế này. Hơn nữa nghĩ tới trong xe vận tải là lươn và cá chạch, cùng với rau xanh còn vương bùn đất và hạt sương, luôn tự hỏi liệu có phải mình giao nhầm địa chỉ rồi hay không.
Hơn nữa lô hàng này còn chọn phương thức thanh toán tiền công khi nhận hàng, cứ cảm thấy không đáng tin sao sao ấy.
“Không sai, chính là chỗ này.” Trái lại Trương Thiên Nhạc vẫn có thể giữ được bình tĩnh, sau khi xem lại bản đồ và địa chỉ, gọi cho số điện thoại mà người gửi cho.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Trở Về Quê Nhà Mở Nông Trường
- Chương 44