Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Quê Nhà Mở Nông Trường

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho lươn đã được chặt đều vào trong chảo dầu nóng ở nhiệt độ cao, Khúc Trì đứng trước bếp cúi đầu xuống, từng giây từng phút chú ý đến lươn ở bên trong, đợi thịt lươn hơi cuộn tròn thì nhanh chóng vớt ra, lát nữa lại cho vào chiên thêm lần nữa, như vậy mới càng giòn ngon.

Mấy miếng thịt lươn chiên vàng đầu tiên được đặt vào trong đĩa, Khúc Trì lấy bột ngũ vị hương mình tự pha chế ra rắc lên, sau đó nhét đĩa đồ ăn vào trong tay Tần Thời: “Phải mất một lúc lâu nữa mới nấu xong, ăn chút đồ ăn vặt này lót dạ trước đi.”

Sau khi đưa đĩa lươn chiên cho Tần Thời, Khúc Trì lần nữa tập trung lên trên chảo dầu, nhưng lại bất giác phân ra chút chú ý lên người Tần Thời.

Thịt lươn đã chiên chín có màu vàng óng, vừa được vớt ra còn bốc lên hơi nóng, Tần Thời kiên nhẫn đợi lươn nguội hơn chút mới nếm thử.

‘Răng rắc’ một tiếng vang giòn, người nghe thấy đều có thể tưởng tượng ra cảm giác xốp giòn kia.

“Mùi vị thế nào?” Khúc Trì tò mò hỏi, còn chưa đợi được câu trả lời thì đã thấy một đôi đũa kẹp một miếng thịt lươn chiên giòn đưa đến bên miệng mình.

Có lẽ là phòng bếp quá nóng, hun cho đầu óc Khúc Trì trống rỗng, hoàn toàn dựa theo phản xạ bản năng mà há miệng ra cắn lên.

... Có phải động tác này thân thiết quá rồi.

Làm xong hành động này rồi Khúc Trì mới chậm chạp nghĩ tới.

Nhưng rất nhanh, Khúc Trì không còn nghĩ đến chuyện này nữa, bột ngũ vị hương tự phối và thịt lươn quả là một sự kết hợp hoàn hảo, lươn chiên xốp giòn hương vị tuyệt vời, thịt lươn tươi ngon, da lươn thơm giòn, ăn rồi không dừng được miệng.

Cùng lúc đó, Trương Văn Bân lần theo mùi thơm đi tới, lại lặng lẽ thu chân phải sắp bước qua ngưỡng cửa phòng bếp của mình lại, nhìn thế nào cũng thấy tư thế bước vào này của anh ta có chút sai sai.

Suy nghĩ cho tương lai của mình, Trương Văn Bân lại trở về sân, chỉ là lần này trông bóng hình đến là đáng thương.

Trương Văn Bân cố gắng kìm nén lòng tò mò muốn đi tự tìm đường chết của mình, ngửi mùi thơm chảy nước miếng hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói tựa như âm thanh tự nhiên của Khúc Trì.

“Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

“Tới ngay đây.” Trương Văn Bân lập tức nhảy khỏi ghế dựa, tung tăng đi vào phòng bếp.

Miếng thịt lươn chiên lên vàng óng được xếp ngay ngắn bên trong nồi đất, trải qua hầm trên lửa nhỏ, hoàn toàn ngấm mỡ và nước sốt.

Nhẹ nhàng gắp một miếng thịt lươn, tay khẽ rung lên, miếng thịt lươn rung theo thể hiện sự dẻo dai tuyệt vời của mình, lại có nước sốt sền sệt từ trên thịt lươn trượt xuống.

Trương Văn Bân ngửi mùi thơm tràn vào khoang mũi, không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa, sốt ruột thổi mấy cái, không kịp chờ cho nguội hẳn mà đã cho vào trong miệng.

Nóng!

Thịt lươn thấm đẫm nước sốt đậm đà quả thực hơi nóng miệng, nhưng Trương Văn Bân căn bản không để ý đến, toàn bộ suy nghĩ đều bị hương vị trong miệng cuốn lấy.

Chỉ nước sốt thơm ngon đậm đà thôi cũng đã chinh phục vị giác của người ăn rồi, lại càng không cần kể đến phần thịt, sau khi thịt lươn chiên vàng giòn được hầm thì da mềm thịt nhừ, khiến cho người ta càng ăn càng thèm.

Điều kiện gia đình Trương Văn Bân vốn rất tốt, từng nếm qua không ít các món ăn ngon, đầu năm nay còn chạy đi ăn tiệc thịt lươn, trong đó cũng có món lươn gõ hầm nổi tiếng này.

Lúc đó anh ta đã cảm thấy món này cực kỳ thơm ngon.

Nhưng sau khi ăn lươn gõ hầm của Khúc Trì, anh ta mới phát hiện, hóa ra món này còn có thể ngon hơn.

Điều quan trọng nhất quyết định một món ăn có ngon hay không là nguyên liệu và đầu bếp, tay nghề nấu nướng của Khúc Trì vốn đã rất tốt, huống hồ lại dùng nguyên liệu nấu ăn hảo hạng để nấu.

Vị ngon của lươn gõ hầm đúng như trong dự liệu, cơm sau khi được trộn với nước sốt cũng càng ngon miệng.

Cơm được cố ý nấu hơi khô một chút, để lộ ra rõ ràng từng hạt, sau khi trộn với nước sốt khiến màu sắc càng thêm bắt mắt, mùi vị cũng được nâng lên một tầm cao mới.

Sau khi Trương Văn Bân ăn xong ngồi im trên ghế, không dám nhúc nhích, chậm rãi chờ thức ăn tiêu hóa bớt.

Anh ta sâu sắc cảm thấy không thể có mỗi mình như này thôi, anh em tốt nên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có đồ ăn ngon thì phải cùng nhau ăn, nếu có mập cũng phải cùng nhau mập.

Không có sự cho phép, anh ta không thể tùy tiện nói ra địa chỉ nơi này, nhưng anh ta có thể gửi đồ đến cho người ta, cuối cùng có thể tìm đến hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của bọn họ rồi.

Trương Văn Bân thích chí nghĩ tới, nếu mấy tên kia không tìm đến được, để xem bọn họ có xin mình không.
« Chương TrướcChương Tiếp »