Giới thiệu đơn giản hai bên với nhau xong, Khúc Trì nói rõ ràng nhiệm vụ ngày hôm nay: “Tay nghề làm ớt của chú thím, cả thôn chúng ta đều biết, cho nên cháu cố ý mời chú thím đến xử lý ớt giúp cháu, tiền công trả theo quy củ cũ của thôn chúng ta.”
Khúc Trì không thích nói dông nói dài, mời người ta làm việc thì phải nói rõ ràng công việc.
“Đều là người trong thôn, tiền công gì chứ.” Tính cách chú Vĩnh Cường vốn chất phác, nghe vậy thì xua xua tay, cảm thấy việc này cũng không lớn lao gì.
Nhưng ông ta vừa nói như vậy, hai thím còn lại liền lộ vẻ mặt khó coi, trời nắng nóng thế này, làm ớt cũng không phải công việc nhẹ nhàng gì, nếu không phải vì tiền công, bọn họ ở nhà còn có thể làm thêm vài đôi lót giày.
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng mà, việc này của cháu cũng không phải chỉ làm mỗi hôm nay, về sau còn nhiều lúc cần tìm mọi người làm giúp nữa, cho nên nhất định phải trả tiền công.” Khúc Trì cười nói.
Chắc hẳn về sau sẽ có không ít lần thuê người làm việc, cho nên phải nói rõ quy củ trước.
Không đợi chú Vĩnh Cường nói tiếp, Khúc Trì đã chỉ tay vào số ớt chất đống trong nhà, có một phần đã được phơi nắng, muốn xay ra làm bột ớt; có một phần mới hái trong mấy ngày này, chia ra làm tương ớt và ớt ngâm chua.
Khúc Vĩnh Cường ngồi xổm xuống cầm một quả ớt lên, đều là người có kinh nghiệm trồng trọt nhiều năm, nhìn màu sắc, ngửi mùi vị, lại nếm thử một chút, là biết được chất lượng thế nào.
“Ha ha, ớt này tốt thật đấy, Tiểu Trì à, hay là chú không lấy tiền công, làm ớt xong cho chú hai lọ là được.” Khúc Vĩnh Cường cười nói.
“Được, coi như là chú Vĩnh Cường lấy tiền công ra mua.” Khúc Trì dứt khoát đồng ý, bây giờ cậu vẫn chưa có nhiều tiền tiết kiệm, có thể bớt tiêu tiền thì càng tốt, tích cóp nhiều một chút, về sau còn cần dùng để thuê đất.
Ba người tới làm việc mặc tạp dề Khúc Trì đã chuẩn bị trước, còn đội mũ và đeo khẩu trang. Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Khúc Trì nói những thứ này là để mang bán, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Làm việc không bao lâu, trong không khí ngập tràn hương vị cay nồng đặc trưng của ớt.
Dưới bóng cây trong sân, từng nắm ớt khô được cho vào trong cối đá cũ kỹ, bàn tay thô ráp đen nhẹm cầm cán đá, chậm rãi nghiền ớt khô thành bột ớt.
Mà ớt tươi được rửa sạch hong khô, cho thêm muối vào khuấy đều, để muối ăn bao trùm mặt ngoài quả ớt. Những ớt này là dùng để ngâm ớt chua cay, làm xong bước này cần để đó một thời gian, hai thím lại dời đến kệ bếp chuẩn bị làm tương ớt.
Chiếc quạt lớn liên tục kêu vo vo trong phòng bếp, đợi dầu trong chảo sắt nóng tám phần thì đổ gừng tỏi đã băm sẵn vào bên trong, đến khi mùi thơm dậy lên thì đổ một chậu ớt lớn vào bên trong.
Trong nháy mắt quả ớt tiếp xúc với dầu nóng, tiếng xèo xèo vang lên, mùi hương thơm nồng gay mũi lập tức bùng lên, giống như quả bom mãnh liệt đánh thẳng vào giác quan con người.
“Mùi nồng thật đấy.” Trương Văn Bân ngồi giúp đỡ trong sân hít sâu vài hơi, sau đó lập tức xoay đầu sang chỗ khác, bị kí©h thí©ɧ ho khan hai tiếng.
Khúc Vĩnh Cường nở nụ cười chất phác: “Vừa rồi hướng gió thay đổi, nơi này của chúng ta ở cuối hướng gió, phải chuyển tới chỗ khác thôi.”
Nói xong quan sát hướng gió, Khúc Vĩnh Cường mang theo Trương Văn Bân chuyển đến dưới giàn nho.
Khúc Trì đang đứng trước giếng nước cạnh giàn nho, xoay cần tay kiểu cũ kéo chiếc thùng gỗ mà buổi sáng cậu cho xuống, bên trong đựng canh đậu xanh mát lạnh. Toàn bộ đậu xanh đều được nấu nở bung, ngay cả nước canh cũng biến thành màu xanh đẹp mắt.
Khúc Trì bưng lên múc cho mỗi người một bát canh đậu xanh, để bọn họ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm hai bát đi đến bên cạnh Tần Thời: “Này, canh đậu xanh.”
Tần Thời bưng canh đậu xanh, cúi đầu khẽ uống một ngụm, cho thêm đường phèn ngay khi đậu xanh nở bung, đường phèn hòa quyện hoàn mỹ với hương vị của đậu xanh, lại thêm nước giếng khiến canh đậu xanh trở nên mát lạnh sảng khoái, uống mấy ngụm liền xua tan đi cái nóng ngày hè.
“Sao nào, mùi vị được chứ?” Khúc Trì hỏi Tần Thời.
“Ừm.” Tần Thời khẽ đáp lại, canh đậu xanh trong bát ít đi với tốc độ khá nhanh, rõ ràng bát canh đậu xanh này rất hợp khẩu vị của anh.
“Vậy ngày mai tôi ninh nhiều một chút.” Khúc Trì cười híp mắt nhìn về phía Tần Thời.