Đài truyền hình của Dương Thị là đài truyền hình địa phương, người xem chủ yếu là dân địa phương, mỗi tối phát sóng những tin tức mới mẻ của Dương Thị, nội dung chủ yếu là chuyện mới xảy ra trong địa phương.
Lúc này chuyện đăng video vu khống đã lan truyền trong một phạm vi nhỏ ở địa phương, có người trong tổ chương trình của News TV Dương Thị nghe nói chuyện này bèn báo lên trên, vì vậy tổ chương trình đã phái phóng viên tới phỏng vấn.
Cao Viễn vốn muốn né tránh thật xa, nhưng nghĩ đến việc mình bị tạm giam, còn Cao Thụy không biết nhàn nhã ung dung ở nơi nào.
Lửa giận không nhịn được bốc lên trên đầu, ngẩng đầu toát vẻ chán chường đau thương, nói: “Được, tôi chấp nhận phỏng vấn.”
“Thật ra bình thường tôi cũng chỉ thích đăng video hài hước, chuyện của chủ sạp rau và nhân viên quản lý đô thị đều là do một người anh em họ của tôi khóc lóc kể lể, tôi nghe thấy tức giận bất bình nên đăng video này giúp hắn, kết quả những ngày tôi bị tạm giam này, hắn còn chẳng thèm đến thăm tôi.” Cao Viễn khóc lóc kể lể trước mặt phóng viên, đẩy toàn bộ chuyện video lên đầu Cao Thụy.
Phỏng vấn được tiến hành ngay tại ven đường, sau khi phóng viên phỏng vấn xong còn đi đến cục cảnh sát, hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Nguyên nhân vụ việc là một người bán rau ở chợ bán thức ăn của trấn Bích Giang bán rau ngon nhà mình tự trồng với giá cao.
Sau khi phỏng vấn cục cảnh sát xong, hai phóng viên lại vòng đến cục quản lý đô thị, sau một hồi chào hỏi, biết được chuyện đã xảy ra từ góc nhìn của nhân viên quản lý đô thị.
Phỏng vấn xong xuôi, nữ phóng viên không nhịn được nói: “Mặc kệ chân tướng ra sao, ông chủ nhỏ này có vẻ không tầm thường.”
“Chị Lưu, trước khi chúng ta đi phỏng vấn tôi từng nghe ngóng, bây giờ ông chủ nhỏ kia mang theo người trong thôn cùng nhau bán rau dưa trong chợ kia vào mỗi buổi sáng, giá cả vẫn đắt hơn giá thị trường.” Tiểu Trương khiêng máy quay nói.
Nữ phóng viên được gọi là chị Lưu nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp trên: “Vâng, tôi biết rồi.”
“Chúng ta nghỉ ngơi một ngày trong trấn Bích Giang, ngày mai đến chợ bán thức ăn tiếp tục phỏng vấn, nói không chừng có thể làm ra hai tập cho tiết mục kỳ này.” Chị Lưu hơi kích động, nói.
Nghỉ ngơi một đêm trong trấn Bích Giang, sáng sớm hôm sau chị Lưu và phóng viên quay chụp Tiểu Trương phấn khởi lái xe về phía chợ bán thức ăn.
Đợi tới khi đi vào trong chợ, hai người ngồi ở trong xe chứ không đi xuống, mà dùng máy quay phim quay lại dáng vẻ của khu chợ.
Vốn dĩ bọn họ nghe nói chợ bán thức ăn này là cư dân tự phát lập ra, cho rằng sẽ hơi lộn xộn.
Bây giờ xem ra, mặt đất được phân chia ra các khu vực bằng đường kẻ trắng, ven đường sừng sững cây quảng ngọc lan, những bông hoa ngọc lan nở sớm tỏa ra mùi thơm nồng nàn. Những người bán hàng rong ăn mặc bình thường nhưng gọn gàng sạch sẽ, trên mặt đất cũng không có rác rưởi gì.
Đây là thành quả công việc trong những ngày này của cục quản lý đô thị, trưởng trấn mới tới của trấn Bích Giang đã quyết định xây dựng một chợ nông sản ở khu đất hoang gần đó.
Thời gian dần trôi, người bán hàng rong đến bày quầy hàng càng ngày càng nhiều, ngay khi Tiểu Trương chờ đã hơi sốt ruột, chị Lưu nhỏ giọng nói: “Tới rồi.”
Chỉ thấy một chiếc xe điện ba bánh bình thường chạy ở đằng trước, đằng sau là một chiếc xe bán tải khá cũ kỹ, trên hai chiếc xe đều xếp những chiếc sọt được bện từ trúc, bên trên dùng mành trúc che kín, mơ hồ có thể nhìn thấy rau củ bên trong.
Chiếc xe con dừng ở ven đường rất lâu lại lần nữa mở cửa sổ ra, camera đen như mực chĩa ra ngoài cửa sổ, quay lại cảnh tượng kế tiếp một cách trung thực.
Một tuần trôi qua, với sự giúp đỡ của nhân viên quản lý đô thị, Khúc Trì đã giúp mọi người hình thành thói quen tốt là xếp hàng. Xe điện ba bánh và xe bán tải lái vào khu vực vạch trắng đã được quy định trước, còn chưa dừng hẳn, khách hàng sớm chờ trong chợ đã vội vàng đi đến xếp thành hàng dài.
Bảng giá đặt ở trước xe ghi lại giá cả của toàn bộ mặt hàng, chẳng những giá cả cao hơn hẳn bình thường, mà còn giới hạn lượng mua, tuy nhiên khách hàng lại không một lời phàn nàn.
Chị Lưu mang theo Tiểu Trương bước xuống xe, mỉm cười hỏi thăm người xếp hàng có đồng ý nhận phỏng vấn hay không.
Ban đầu nghe thấy có người tới phỏng vấn, mọi người đều kinh ngạc không thôi. Nhưng nhìn kỹ thấy bọn họ còn mang theo máy quay phim, hoàn toàn không giống như giả vờ, còn có người thích xem chương trình News TV Dương Thị nhận ra dẫn chương trình chị Lưu.
Đợi có người hỏi ra rằng lần này chị Lưu tới là để phỏng vấn ông chủ nhỏ, nhiệt tình trong lòng mọi người lập tức được nhóm lên.
Các ông các bà đến mua đồ ăn đều nghe nói chuyện ông chủ nhỏ bị bêu xấu, đương nhiên muốn rửa sạch oan khuất cho ông chủ nhỏ trước mặt phóng viên đài truyền hình.
Đợi sau khi chương trình được phát sóng, để con cái trong nhà quay lại video trên tivi, sau đó cũng đăng lên trên mạng.