Hóa ra là vì người khác nên mới liên lạc với anh ta.
Lại nhìn nội dung vụ án này, đơn giản đến độ tùy tiện tìm văn phòng luật sư nào cũng có thể thành công, xem ra người tên Khúc Trì này có địa vị không tầm thường trong lòng Tần Thời.
Mang lòng tò mò, Trương Văn Bân bàn giao hết việc trong tay cho người khác xử lý, thu dọn hành lý, ngồi máy bay tới đây.
Đến nơi, nghe thấy cái tên Khúc Trì và sự quen thuộc của cha mẹ Khúc đối với Tần Thời, Trương Văn Bân nhớ tới lời đồn liên quan đến Tần Thời.
Chuyện này thú vị đây.
Ngay khi Trương Văn Bân lén lút quan sát Khúc Trì, mấy mùi thơm hòa trộn vào nhau nhưng không lộn xộn, cái nào cái nấy đều vô cùng hấp dẫn từ bên ngoài bay vào trong phòng.
Ánh mắt Trương Văn Bân không tự chủ nhìn ra ngoài phòng, dính chặt vào đĩa đồ ăn được bưng vào.
Một lát sau, trên mặt bàn bày đầy thức ăn, thoạt nhìn đều là món ăn nhà nông bình thường, nhưng chỉ ngửi mùi thôi cũng biết là không bình thường.
Đĩa lớn nhất ở chính giữa là món gà sốt tiêu xanh tê cay thơm nồng. Gà chặt miếng nhỏ được xếp ngay ngắn trong đĩa, da gà vàng bóng bọc lấy thịt gà non mềm, mặt ngoài bị dầu ớt nhuộm đỏ, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Bên trên gà được rưới nước sốt đã được pha sẵn, hạt tiêu xanh tươi mới được xào thơm dưới lửa nhỏ, cùng với quả ớt tươi màu xanh màu đỏ, kèm theo ớt chua được ngâm sẵn, tỏi băm, hành gừng, vừng trắng... trộn đều trong bát, đổ dầu nóng vào, hoàn toàn kích phát ra mùi hương thơm nồng.
Ngửi thấy mùi thơm nồng gay mũi nhưng lại kí©h thí©ɧ ham muốn ăn uống này của món gà sốt tiêu xanh, Trương Văn Bân sắp quên mất mình ở nơi nào luôn rồi, chỉ muốn nhanh chóng giơ đũa ra gắp một miếng nếm thử.
Trương Văn Bân cố gắng kìm nén ham muốn nuốt nước miếng, thử di dời sự chú ý lên những món ăn khác.
Hôm nay nhà trưởng thôn cho ít cá nhỏ, được bọc trong bột mỳ rồi cho bơi mấy vòng trong chảo dầu, sau khi vớt ra ngoài thơm giòn mà không ngán, toàn thân biến thành màu vàng óng. Không cần phải thử, nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra độ giòn của nó.
Dường như là cân nhắc buổi tối không thích hợp ăn quá nhiều, nên các món ăn tiếp theo đều là các món ăn kèm.
Món trứng xào cà chua kinh điển với hai màu vàng đỏ phối hợp, trứng gà không bị rời rạc, màu sắc vàng óng vô cùng hấp dẫn, kèm theo mùi hương thơm dịu của cà chua. Rau xà lách sốt dầu hào xanh mơn mởn, dưa chuột đập dập mát lạnh sảng khoái, còn cả đậu Hà Lan sốt thịt bằm thanh ngọt cực kỳ bắt cơm.
Nhìn đến cuối cùng, hai chân Trương Văn Bân tự động ngồi xuống trước bàn, phải mất rất nhiều tự chủ mới khống chế được mình chờ đồ ăn được dọn lên đâu vào đấy rồi mới cầm đũa.
Đợi tới khi Khúc Đức Vận nói với anh ta hai câu, mời anh ta mau mau nếm thử, Trương Văn Bân vui mừng suýt kêu thành tiếng.
Cầm đũa trong tay, Trương Văn Bân không kịp chờ đợi gắp trứng xào cà chua gần mình nhất. Cà chua và trứng dính chặt vào nhau được cho vào trong miệng, cà chua có vị chua ngọt vừa phải, trứng gà cực kỳ trơn mềm, không có chút xíu mùi tanh nào.
Trương Văn Bân cảm thấy tất cả những món trứng xào cà chua mình ăn mấy năm nay đều là uổng công vô ích.
“Món này ngon quá.” Trương Văn Bân phát ra tiếng cảm thán thật lòng thật dạ.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Trương Vân cười híp mắt nói ra, vị luật sư này ăn món ngon nhà mình, nói không chừng sẽ càng nhiệt tình giúp con trai thưa kiện hơn.
Bữa cơm này, Trương Văn Bân ăn không dứt miệng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà bản thân cố ý bày ra, ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên, đũa trong tay chưa từng ngừng lại, bất tri bất giác bụng dưới đã căng lên.
Bữa cơm này Trương Văn Bân ăn vô cùng thỏa mãn.
Cơm nước xong xuôi, mọi người bận rộn thu dọn bát đũa, ngay cả Tần Thời cũng không ngoại lệ.
Trương Văn Bân thấy vậy vội vàng giúp một tay, khi dời cái ghế cố tình dán lại gần Tần Thời, thốt ra lời cảm thán: “Tổng giám đốc Tần, lần này tôi hiểu nhầm cậu rồi.”
Hóa ra Tần Thời ở lại nơi này căn bản không phải vì người, mà là vì món ngon của nơi này.
Ngẫm lại bữa tối thơm ngon này, cho dù là mình, chỉ cần mỗi ngày được thưởng thức món ngon thế này, anh ta cũng sẵn lòng ở lại nơi này.
Nghĩ đến đây, Trương Văn Bân không nhịn được ợ một tiếng.
Trương Văn Bân che miệng lại, liếc mắt nhìn xung quanh, Tần Thời sớm đã ghét bỏ ra khỏi phòng khách.
Sau khi ăn xong, mấy người Khúc Đức Vận định để Trương Văn Bân đi đường xa đến đây nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng sau khi thưởng thức bữa cơm tuyệt vời này, Trương Văn Bân vô cùng quan tâm đến chuyện video.
Anh ta không thể để những món ngon này phải chịu những lời vu khống đó.
Nhất định phải lấy lại trong sạch cho nguyên liệu nấu ăn.
… … …