Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Quê Nhà Mở Nông Trường

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cao Viễn đầu óc choáng váng cầm điện thoại di động của mình lên, nhận nghe điện thoại, mấy phút sau bị dọa cho tỉnh táo, sắc mặt tái mét.

“... Những ngôn từ bôi nhọ nhân viên quản lý đô thị, xin vui lòng nhanh chóng đến cục cảnh sát phối hợp điều tra...” Bên trong điện thoại di động còn nói thêm gì đó, nhưng Cao Viễn đã không nghe thấy gì rồi.

Đợi Cao Viễn lấy lại tinh thần, bên kia đã cúp điện thoại, gã còn không biết mình đã nói gì.

“Anh, chúng ta uống tiếp, uống xong em đi theo anh cùng nhau kiếm nhiều tiền.” Cao Thụy ôm chai rượu say khướt nói ra.

“Kiếm tiền, kiếm tiền cái rắm.” Cao Viễn không ngờ cảnh sát tìm đến cửa nhanh như vậy, tức giận đá Cao Thụy một phát, cẩn thận cân nhắc xem phải làm sao bây giờ.

“Anh, đã xảy ra chuyện gì?” Cao Thụy chỉ cảm thấy bụng mình tê rần, tỉnh rượu hơn phân nửa, vội vàng hỏi thăm Cao Viễn.

Cao Viễn không để ý đến gã, tay cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm video mà lượng truy cập vẫn đang tăng lên, dằn lòng xóa video đi, cuối cùng sửa lại một số ngôn từ mơ hồ không rõ trong phần giới thiệu vắn tắt của tài khoản video.

Sau một loạt thao tác này, Cao Viễn thấy có điều không đúng, ánh mắt đan xen nguy hiểm nhìn về phía Cao Thụy: “Vì sao mày không nhận được điện thoại của cảnh sát?”

Mới vừa rồi hai người này còn là anh em tốt, bây giờ trong lòng đã nảy sinh hiềm khích.

Mà một bên khác, Khúc Trì đón tiếp luật sư do Tần Thời tìm đến.

Thật ra Khúc Trì dự định tiếp đón người này ở khách sạn, nhưng người này mãnh liệt yêu cầu muốn tới gặp cậu và Tần Thời, liền nói ra địa chỉ, để anh ta đi suốt đêm tới thôn Khê Sơn.

Trương Văn Bân lái xe vào thôn Khê Sơn, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cứ vậy chạy đến chỗ ở của Tần Thời.

Buổi đêm trong thôn yên tĩnh mà cũng ồn ã.

Lúc này sắc trời đã mờ tối, trên đường chỉ có chiếc xe này của anh ta, trong một số căn nhà nhỏ hắt ra ánh đèn, không giống như ánh sáng chiếu liên tục về đêm trong thành phố.

Có dân làng đóng cửa sớm, cũng có dân làng bật đèn ngồi trước cửa nói chuyện phiếm, còn có mấy đứa bé vui đùa trước cổng ngõ, nhìn thấy xe tới thì cười hì hì tránh sang hai bên.

Đi qua đoạn đường ngắn ngủi, một vài con chó bị xích trước cửa nhà phát ra tiếng sủa cảnh giác, đợi chiếc xe rời đi rồi mới chậm rãi ngừng sủa. Nhìn vào mái hiên nhà, có thể thấy đôi mắt phát sáng trong đêm, nhìn kỹ rồi mới nhận ra đó là con mèo nằm nhoài trên mái hiên.

Thật sự là một thôn làng nhỏ bình thường chất phác.

Trương Văn Bân nghĩ vậy, khi chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi đường làng, đi vào con đường giữa ruộng đồng, anh ta nhìn thấy những đốm sáng màu vàng lấp lánh như sao bay lượn trong cánh đồng.

Đã bao lâu không nhìn thấy nhiều đom đóm như vậy rồi.

Trương Văn Bân nghĩ, giơ điện thoại di động lên chụp lại cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Ít nhất bây giờ xem ra, hoàn cảnh của thôn làng này rất tốt.

Xe đi tới trước cửa nhà Khúc Trì, Trương Văn Bân nhìn ra bên ngoài, đã thấy Tần Thời và người trong nhà này đợi trước cổng. Trương Văn Bân giật mình, không dám lãng phí thời gian trong xe nữa, vội vàng kéo hành lý đi xuống.

“Vị này chính là luật sư Trương sao? Cảm ơn cậu đặc biệt tới một chuyến, đi đường mệt rồi chứ, vào ăn cơm trước đã, có chuyện gì ngày mai hẵn nói.” Trương Vân đứng trước cổng nhiệt tình chào hỏi.

Trương Vân xem vẻ tuổi tác của vị luật sư đang đứng dưới ánh đèn này cũng không lớn lắm, hẳn là lớn hơn Tiểu Thời một chút, trên người mặc âu phục phẳng phiu, biểu cảm trên mặt có chút nghiêm túc, nhưng thoạt nhìn vô cùng đáng tin, khá giống các luật sư có tiếng trên tivi.

Ngay khi nhận được điện thoại, bọn họ đã chuẩn bị cơm nước ổn thỏa, Trương Vân và Khúc Đức Vận đều bận rộn nấu một bữa ăn thịnh soạn để chào đón vị luật sư đến tận nơi giúp đỡ này.

Tần Thời vốn cũng không quan tâm, mãi đến khi nhìn thấy Khúc Trì vì chuyện này mà thịt một con gà, quyết định ngày mai sẽ đưa Trương Văn Bân đến khách sạn, sau khi giải quyết xong chuyện thì trở về luôn.

Hai bên gặp mặt giới thiệu lẫn nhau, mấy người Khúc Trì biết Trương Văn Bân từng là bạn học của Tần Thời, Trương Văn Bân cũng biết thân phận của Khúc Trì.

“Hóa ra suốt thời gian qua cậu sống ở nơi này, và đây chính là người bạn mà cậu luôn nhớ mong kia?”

Trương Văn Bân đứng ở bên cạnh Tần Thời, nhỏ giọng nói ra, sau đó cảm nhận được lạnh lẽo tỏa ra từ bên cạnh, vội vàng ngậm miệng lại, nhưng trong mắt vẫn toát vẻ nghiền ngẫm.

Những ngày này bọn họ đều lo lắng cho tình huống của Tần Thời, đáng tiếc không liên lạc được.

Đột nhiên nhận được tin nhắn do Tần Thời gửi tới, Trương Văn Bân còn đắc ý cho rằng mình là người bạn được Tần Thời coi trọng nhất, nhưng anh ta còn chưa kịp khoe khoang với người khác thì đã nhìn thấy nội dung của tin nhắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »