Khúc Trì xét thấy nội dung trong video vừa đăng lên kia còn bôi xấu nhân viên quản lý đô thị, dứt khoát gọi theo đường dây nóng khiếu nại của ban quản lý đô thị, nói rõ ràng chuyện này. Mặt khác cũng giải thích rằng nhân viên quản lý đô thị tùy tiện rút một ít rau xanh là để mang về kiểm tra toàn diện hơn, rửa sạch nước bẩn giội lên người cậu và nhân viên quản lý đô thị.
Thấy Khúc Trì làm đâu ra đấy, gọi điện thoại nói chuyện xong xuôi, nét mặt tự tin chuẩn bị đầy đủ kỹ càng chứng cứ, lửa giận của Khúc Đức Vận và Trương Vân tạm thời giảm đi phân nửa.
Sau một hồi giày vò, mặt trời vốn trên đỉnh đầu đã dần lặn xuống phía tây, Khúc Trì quay người cầm trứng gà vừa nhặt được, cười nói: “Cha mẹ, lần này cha mẹ trở về có lộc ăn rồi, gà trong nhà đã đẻ ra nhóm trứng đầu tiên, cha mẹ muốn ăn gì cứ chọn món, đầu bếp Khúc Trì sẽ phục vụ chu đáo.”
“Ăn ăn ăn, lúc nào rồi mà vẫn chỉ biết ăn thôi.” Trương Vân tức giận nói ra, nhưng vẫn bị lời nói giỡn của Khúc Trì chọc cười.
Khúc Trì xách giỏ trứng gà đi vào nhà bếp, Tần Thời nói muốn giúp đỡ nên đi theo, để lại Khúc Đức Vận và Trương Vân ngồi trong phòng khách.
Khúc Đức Vận đi tới góc phòng khách, ôm lấy Tuyết Cầu đã lớn hơn nhiều đặt vào trong lòng Trương Vân, ngồi ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi: “Bà xem, con trai trưởng thành rồi, thằng bé có thể giải quyết ổn thỏa những chuyện thế này.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, còn Khúc Trì đi đến vườn rau thì quay đầu nhìn Tần Thời phía sau: “Tôi cũng không tức giận, anh vẫn tức giận sao?”
Tần Thời ngẩn ngơ hai giây, chăm chú nhìn Khúc Trì chốc lát, thu lại biểu cảm giả dối trên mặt, để lộ nét mặt mang lại cho người ta cảm giác lạnh như băng: “Nếu bọn họ nói xấu tôi như vậy, cậu không tức giận sao?”
Khúc Trì đi vào trong vườn rau, nhổ hai củ cải lên, lại hái chút cà chua vừa chín, cùng với dưa chuột còn hơi nhỏ.
Nhờ Tần Thời cầm giúp một ít, Khúc Trì nói với anh: “Đương nhiên tức giận rồi, chỉ là bây giờ đã đoán được kết cục cuối cùng của bọn họ, không giận nữa.”
“Lại nói, luật sư anh giới thiệu đắt không, có thể nể mặt anh mà giảm giá cho tôi không?” Khúc Trì đi vào sân nhà, tới giếng nước rửa một quả dưa chuột hơi non, bẻ ra làm hai, đưa cho Tần Thời một nửa.
Kèm theo tiếng nứt vang giòn, mùi hương thanh mát của dưa chuột đập vào mặt. Tần Thời cắn hai miếng, hương vị sảng khoái mát lạnh xua tan đi nóng nảy trong lòng.
Tần Thời mỉm cười: “Không cần phí luật sư, để anh ta giúp miễn phí.”
“Vậy bên phía luật sư phải nhờ cả vào anh rồi.” Khúc Trì mỉm cười nhìn sang.
… … …
Ngay khi số lượt xem video ngày càng tăng lên, Cao Viễn đăng video giúp Cao Thụy ở trong nhà vừa uống rượu vừa vui sướиɠ nhìn lượt thích và bình luận gia tăng chóng mặt, cùng với lượng fan hâm mộ ngày một nhiều hơn của mình.
Xây tài khoản video này đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Cao Viễn thấy video mình đăng lên có sức nóng như vậy, không nhịn được cảm thấy lâng lâng.
Về sau có thể đăng thêm mấy video kiểu này.
Nhét mấy hạt lạc vào trong miệng, còn chưa uống được mấy hớp rượu mà Cao Viễn đã cảm thấy mình ngà ngà say rồi.
“Mua thịt nướng về rồi đây.” Cao Thụy xách túi thịt nướng đi vào. Thấy Cao Viễn cầm di động vui vẻ xem, đặt túi nilon xuống lại gần, nhìn thấy bình luận trong điện thoại di động đều là mắng chửi Khúc Trì, trong mắt toát vẻ vui sướиɠ.
“Lần này thoải mái rồi chứ.” Cao Viễn cười một tiếng, đưa điện thoại di động cho Cao Thụy, lại rút một xiên thịt dê nướng trong túi ra ăn, miệng dính đầy dầu mỡ.
“Anh cảm thấy về sau hai người chúng ta có thể hợp tác, bây giờ là xã hội thông tin, những lượng truy cập này đều là tiền, đăng thêm mấy video phổ biến thế này nữa, căn bản không cần làm việc.” Là một người ham ăn biếng làm, mỗi ngày Cao Viễn đều lười biếng, nằm mơ cũng nghĩ đến những tháng ngày tiện tay quay vài video thôi là tiền tự chảy vào túi.
“Chúng ta quay cái gì?” Cao Thụy hơi động lòng.
Con ngươi của Cao Viễn xoay vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên túi thịt dê nướng, nở nụ cười nham hiểm: “Không phải nói rất nhiều thịt dê nướng đều là dùng thịt chuột thay thế sao? Video kỳ tiếp theo của chúng ta sẽ vạch trần tiệm thịt nướng lòng dạ đen tối.”
Cao Thụy ngẫm nghĩ, bây giờ đã không cách nào tiếp tục sự nghiệp bán rau, lại nhìn độ phổ biến của video trên điện thoại di động của Cao Viễn, đầu óc nóng lên, rót rượu vào trong chén của Cao Viễn, tự tay đưa đến trước mặt gã: “Anh, về sau em phải đi theo anh rồi.”
Thoạt nghe kiếm được tiền hơn bán rau.
Hai người mưu tính xong xuôi, đắc ý hả hê ăn uống thả cửa, giống như những ngày tháng kiếm tiền dễ như trở bàn tay đang ở ngay trước mắt.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên.