Chương 24

Chu Diên An thấy anh em thật sự không sao, vỗ một phát lên lưng anh ta: “Xem về sau cậu còn dám ăn lung tung nữa không.”

“Không dám không dám, tôi không chịu nổi kí©h thí©ɧ thế này nữa đâu.” Nhân viên quản lý đô thị cao gầy xua xua tay.

Chuyện đến nước này, vấn đề rau xanh giá cao cũng có kết quả. Chu Diên An thầm nghĩ, nếu là anh ta cũng sẽ sẵn lòng trả giá cao mua mấy loại rau xanh này về nhà nếm thử.

Sau đó Chu Diên An quay đầu nhìn Cao Thụy cúi đầu im lặng không nói: “Chúng tôi đã điều tra chuyện ông báo cáo, trước mắt cho thấy, mức giá mà ông chủ trẻ tuổi này định ra cho rau xanh nhà mình nằm trong phạm vi hợp lý, về phần trong rau có vật chất độc hại hay không, lát nữa chúng tôi sẽ thu thập hàng mẫu mang đi kiểm tra, ông còn gì muốn nói không?”

Cao Thụy siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu hung hăng lườm Khúc Trì, không trả lời câu hỏi của Chu Diên An, mà xoay người rời đi, bỏ lại tất cả mọi người ở đằng sau.

“Người gì không biết, sao các anh có thể nghe theo lời nói của loại người này mà đến điều tra ông chủ nhỏ chứ!” Những người trông thấy toàn bộ quá trình bất mãn nói.

Nhóm nhân viên quản lý đô thị bởi vì việc này mà có ấn tượng không tốt đối với Cao Thụy.

Bọn họ tùy tiện mua mấy loại rau này của Khúc Trì để lấy mẫu, chuẩn bị mang về tiến hành kiểm tra sơ bộ, thuận tiện ghi lại thông tin của Khúc Trì.

Khi Khúc Trì nói ra cái tên thôn Khê Sơn, không ít người thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Đợi bọn họ làm xong, có người trong đám quần chúng vây xem hỏi: “Bây giờ ông chủ nhỏ không vấn đề gì, đến lượt chúng tôi mua rồi chứ?”

Đám người vừa rồi còn ngăn trước người nhân viên quản lý đô thị, bây giờ đều vây quanh xe điện ba bánh, nhìn các loại rau xanh tươi ngon, không ít người thốt ra câu đầu tiên là: “Ông chủ nhỏ, tôi muốn mua ớt!”

“Ớt này cay thế nào, mọi người đều thấy cả rồi, chắc chắn muốn mua sao?” Khúc Trì cười nói.

“Chẳng phải vì tò mò rốt cuộc nó cay cỡ nào sao.”

“Đúng đấy, tôi vốn thích ăn ớt, ăn lẩu luôn phải thêm tê thêm cay, tôi cảm thấy ớt này không làm tôi cay được.”

Khúc Trì thấy mọi người tò mò như vậy, nghĩ tới hôm nay không mang nhiều ớt đến, dứt khoát đổi thành mỗi người hạn mua ba lạng.

Mấy nhân viên quản lý đô thị hỏi xong rồi, nhưng nhiệm vụ điều tra thống kê của bọn họ vẫn chưa hoàn thành, cần tiếp tục làm việc.

Nhân viên quản lý đô thị cao gầy có chút lưu luyến không rời, đi vài bước lại quay đầu nhìn xe ba bánh của Khúc Trì.

Một người anh em cười đùa: “Chẳng lẽ vẫn muốn quả ớt vừa rồi?”

“Mặc dù ớt kia rất cay, nhưng bây giờ đỡ rồi lại cảm thấy thật sảng khoái.” Nhân viên quản lý đô thị cao gầy thật sự cho ra câu trả lời.

Nghe vậy, mấy người anh em đều kinh ngạc, rốt cuộc quả ớt kia hấp dẫn cỡ nào!

Khiến cho bọn họ cũng muốn nếm thử, làm sao bây giờ?

Chu Diên An lặng lẽ nắm chặt hàng mẫu mang về kiểm tra.

… … …

Một trận ồn ào hoang đường trôi qua, mặc dù Khúc Trì bán hết rau dưa, nhưng tâm trạng không được tốt như lúc trước.

Tai bay vạ gió thế này rơi trúng đầu mình, cậu không định dễ dàng bỏ qua như thế.

Nhét điện thoại di động vào trong túi, lúc này Khúc Trì mới khởi động xe về nhà, dọc đường đi nét mặt vẫn luôn nặng nề, mãi tới khi sắp đến cổng thôn, cậu mới lấy tay xoa xoa mặt, lộ ra biểu cảm không khác thường ngày là mấy.

Nhà của Khúc Trì ở cuối phía đông của thôn làng, sau khi vào thôn đi vòng qua con đường nhỏ bên cạnh là tới, như vậy sẽ gần hơn, cũng ít người trên đường hơn, thi thoảng mới gặp mấy dân làng.

Hôm nay không giống với lúc trước, vừa vào trong thôn Khúc Trì đã nhìn thấy trưởng thôn ngồi trước cửa tiệm tạp hóa vẫy tay với cậu.

“Tiểu Trì, tới ăn dưa trắng này.” Trưởng thôn cười híp mắt nói, bên cạnh còn có chiếc ghế không ai ngồi.

Trưởng thôn đã chào hỏi vậy rồi, Khúc Trì cũng không ậm ờ, dừng xe ở ven đường không gây trở ngại cho người khác, dứt khoát cầm quả dưa lưới lên rồi ngồi xuống ghế đẩu: “Trưởng thôn, dưa lưới này là thôn mình trồng?”

Giống dưa lưới được trồng trong thôn bọn họ chủ yếu là Mật phương đông, trong thôn bọn họ thường hay gọi là dưa trắng, bình thường vỏ ngoài có màu trắng trong pha chút vàng, mà màu vỏ của miếng dưa trưởng thôn đưa cho lại trong hơn một chút.

“Trồng trong vườn nhà bác.” Trưởng thôn cười nói, hai tay thô ráp mạnh mẽ nắm lấy hai bên của quả dưa lưới, dùng sức bẻ mạnh một cái, một tiếng răng rắc vang lên, kèm theo đó là mùi thơm ngọt nồng nàn hơn.

Khúc Trì tách dưa trắng ra, vỏ rất mỏng, thịt quả màu đỏ cam, bên trong còn có những hạt trắng nho nhỏ. Có một số người không thích ăn hạt lắm, nhưng trưởng thôn và Khúc Trì lại không hề để ý, sau khi tách dưa trắng ra thành từng miếng nhỏ, há miệng cắn một miếng.