Chương 22

Đáy lòng Khúc Trì có chút bồn chồn, lúc làm món canh cá cứ luôn nhớ đến hình ảnh vừa nhìn thấy, thế là quên nếm thử ớt vừa trồng ra được, cho vào số lượng giống như lúc trước.

Mùi cay thơm nồng nặc nhanh chóng lan tỏa ra khắp sân nhà, Khúc Trì bưng thành phẩm cuối cùng trong tay, nhìn nước canh đỏ au mà tự động tiết nước miếng, ngửi mùi thơm nồng mà hơi sợ hãi.

Lát cá chuối do Tần Thời thái cực mỏng, gần như không có chút xương nào, lát cá tươi ngon ngâm mình trong nước canh đậm đà, cảm giác cực kỳ non mềm, ngoài ra còn có thêm mầm đậu nành hơi dai và rau cải thấm đẫm dầu ớt.

Nếu độ cay thấp hơn một chút thì hoàn mỹ rồi.

Bữa tối này khiến người ăn vừa thỏa mãn vừa đau khổ.

Khúc Trì thích ăn cay, khi trồng ớt còn đặc biệt chọn giống ớt khá cay, nhưng không ngờ trải qua tẩm bổ, sau khi chín muồi lại có uy lực lớn như vậy.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy cả người vô cùng khó chịu. Khúc Trì ngay cả nói chuyện cũng hơi khó khăn, dứt khoát từ bỏ việc bày quầy bán hàng, bưng cốc nước nóng ngâm hạ khô thảo uống từng chút từng chút một.

“Anh không sao chứ?” Khúc Trì nhìn về phía Tần Thời vừa xuống tầng, sau khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu thì giật nảy mình.

Ánh mắt Tần Thời dừng lại mấy giây trên môi Khúc Trì, rất nhanh đã dời đi, sau đó lắc đầu nở nụ cười nhạt nhẽo.

… … …

Khúc Trì nghỉ ngơi trong nhà hai ngày, uống hết cốc này đến cốc khác hạ khô thảo đắng muốn rớt đầu lưỡi, nhưng cũng nhờ phương thuốc giải nhiệt tốt này, mới khiến cho di chứng của việc ăn canh cá biến mất trong hai ngày.

Trong thời gian ngắn Khúc Trì không muốn ăn thêm nữa, cảm giác nóng rát trôi từ cổ họng xuống dạ dày, cuối cùng cả người bốc hỏa này thực đáng sợ.

Bây giờ, ánh mắt nhìn những quả ớt trong vườn rau của cậu mang đầy sợ hãi.

Nhưng ớt nhà cậu trồng lại không ít, thấy khá nhiều quả đã chín, bèn hái một phần xuống cho vào trong giỏ, còn lại để Tần Thời ở nhà hái nốt, đợi cậu về rồi xử lý.

Nhiều ớt như vậy, phơi làm ớt khô hoặc làm thành tương ớt cũng không tệ, về sau khi ăn chú ý cho ít một chút là được, chắc hẳn sẽ được những người thích ăn cay đón nhận.

Như thường lệ, Khúc Trì lái xe tiến vào chợ bán thức ăn. Dường như quầy hàng hôm nay có chút khác biệt, sạp hàng ai nấy đều chỉnh tề ngăn nắp, không vượt ranh giới lấn át đường cái, mà hành vi cử chỉ của những chủ sạp lại có chút không được tự nhiên, thi thoảng còn cùng nhìn về một phía.

Trong lòng tự hỏi không biết xảy ra chuyện gì rồi, Khúc Trì còn chưa kịp đỗ xe bày quầy thì đã nghe thấy một tiếng hét: “Chính là cậu ta!”

Khúc Trì nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy người đàn ông mấy ngày trước muốn gây rắc rối đang chỉ tay về phía mình, nét mặt mang vẻ điên cuồng. Mấy người đàn ông đi bên cạnh gã mặc đồng phục của nhân viên quản lý đô thị, trên mặt những người này lại toát ra vẻ lúng túng.

Đột nhiên vang lên tiếng rống to khiến không ít người mua bán thức ăn xung quanh nhìn sang, bắt đầu xì xào bàn tán.

Trái lại là những khách hàng định đến mua đồ của ông chủ nhỏ, nhìn thấy có nhân viên quản lý đô thị tới, chỉ sợ ông chủ nhỏ chịu thiệt thòi, ai nấy đều rối rít chạy tới.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Khúc Trì vẫn rất bình tĩnh, việc quản lý của trấn Bích Giang cũng không nghiêm ngặt, chợ bán thức ăn này mang tính tự phát, Khúc Trì chắc chắn mình không làm trái quy định gì.

Điều duy nhất có thể gây ra phiền toái là giá tiền của rau xanh.

Từ sáng hôm nọ, khi Khúc Trì nhìn thấy người bán hàng đối diện lại gần, cậu đã đoán được sẽ có thể bị gây phiền toái.

Khúc Trì dừng xe ba bánh chỗ nhân viên quản lý đô thị đang đứng, bước xuống từ trên xe, hỏi: “Chào các anh, xin hỏi tìm tôi có việc gì không?”

“Chào cậu, có người tố cáo cậu cố ý gây nhiễu loạn thị trường, chúng tôi tới hỏi thăm tình huống cụ thể.” Một người lớn tuổi nhất tên là Chu Diên An trong nhóm nhân viên quản lý đô thị đứng ra nói chuyện.

Nhìn Cao Thụy đứng ở bên cạnh tỏ vẻ đắc ý hả hê, giống như Khúc Trì sẽ bị phạt ngay lập tức vậy, Chu Diên An hơi đau đầu xoa xoa cái trán.

Thật ra ban đầu Cao Thụy này tố cáo lên cục vật giá của thành phố, nhưng hỏi thêm vài câu mới biết người bán rau đã báo trước giá cả, nên không được coi là lừa lọc khách hàng. Vấn đề duy nhất chính là giá cả tương đối cao, nhưng mỗi ngày người này chỉ bán mấy chục cân, có thể nâng cao vật giá gì chứ!

Cục vật giá không tiếp nhận giải quyết, sau đó Cao Thụy lại tìm cục quản lý đô thị trong trấn.

Đúng lúc trong trấn có lãnh đạo mới lên, đề xuất một số thay đổi mới, một điều trong đó là quy hoạch chợ bán thức ăn trên con đường này thành chợ nông sản chính quy.