Chương 2

Mặt trời lười biếng chiếu xuống sân nhà, nụ hoa đón xuân chậm rãi nở thành đóa hoa màu vàng óng. Hoa nở ngày càng nhiều, hấp dẫn ong mật đến hút mật, ong mật phe phẩy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng đứng trên nhụy hoa, khiến sáu cánh hoa khẽ rung lên.

Khúc Trì lười biếng tựa trên ghế nằm, yên lặng nhìn đàn ong mật bận rộn.

Mặt trời lặng lẽ dâng lêи đỉиɦ đầu, mùi thơm nức mũi từ trong bếp bay ra.

Khúc Trì sờ lên thịt chỗ dưới cằm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chỗ thịt rớt mất vì làm việc trong năm nay nhanh chóng mọc trở lại, cứ tiếp tục như vậy mình sẽ phát triển theo chiều ngang mất thôi.

Nhưng không ăn là không thể rồi, mặc dù theo nghiên cứu khoa học hiện đại, món canh gà mái ninh nhừ cũng không quá tốt, nhưng thứ nhất đây là tấm lòng của cha mẹ, đối với bọn họ thì nghiên cứu khoa học còn kém xa kinh nghiệm tích lũy được trong nhiều năm; thứ hai là canh gà do mẹ cậu ninh thật sự rất ngon.

Trước giờ Khúc Trì luôn không cách nào từ chối ăn uống.

Cả chiếc nồi gốm được bưng lên mặt bàn, trước mặt mỗi người đặt một chiếc bát sứ trắng sạch sẽ, dùng thìa đẩy lớp mỡ vàng óng trên mặt canh ra, nước canh màu vàng nhạt trong trẻo xen lẫn với cẩu kỷ màu đỏ.

Từ lúc Khúc Trì ngồi ở trong sân sớm đã ngửi thấy mùi thơm mà cửa phòng không cách nào chặn được, cái bụng đói khiến cậu không kịp chờ đợi múc một muỗng canh đổ vào trong bát, bưng lên khẽ thổi rồi chậm rãi uống một ngụm, hương vị của món canh bùng nổ trong miệng, hoàn toàn khơi dậy cảm giác thèm ăn.

Một ngụm nối tiếp một ngụm, trong nháy mắt canh trong bát sứ trắng đã tới đáy, hương vị còn đọng lại giữa răng môi, khiến cho người ta không nhịn được múc thêm một bát.

“Đừng chỉ uống canh thôi, lần này mua gà thả vườn, thịt chắc ngọt lắm.” Trương Vân thấy dáng vẻ ăn đến thỏa mãn của con trai, vui mừng tươi cười.

“Mẹ, còn không phải bởi vì canh gà mẹ ninh ngon quá sao.” Khúc Trì không chút keo kiệt đưa ra lời khen ngợi.

“Nào nào nào, để cha múc thịt cho hai mẹ con.”

Khúc Đức Vận vén tay áo lên, đứng dậy cầm thìa cẩn thận múc con gà mái hoàn chỉnh ra. Lúc này thịt gà đều đã róc xương, dùng đũa nhẹ nhàng gắp một miếng, đùi gà dễ dàng tách khỏi thân gà, một đùi gắp cho Khúc Trì trước, một đùi khác thì gắp vào trong bát của Trương Vân.

Khúc Trì không chút khách sáo gắp thịt lên, gà thả vườn vốn khá chắc thịt, được ninh đến độ xương thịt tách rời, nhưng phần thịt lại không bị nát vụn, khẽ cắn một miếng, thịt gà non mềm, hành gừng khử đi mùi tanh, lúc sau cho thêm kỷ tử gia tăng vị ngọt. Đối với người thích ăn cay như Khúc Trì, mặc dù món này thanh đạm nhưng hương vị đủ để chinh phục vị giác của cậu.

Khúc Đức Vận và Trương Vân đều cảm thấy thức ăn hôm nay ngon hơn mọi khi, ba người cùng ăn với nhau, trên bàn nhanh chóng chồng chất đầy xương.

Đợi ăn cơm xong, Khúc Trì xoa xoa cái bụng hơi nhô lên, quyết định không thể tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, mặc dù không quản được cái miệng của mình, nhưng cậu có thể bước đôi chân ra.

“Cha, mẹ, chắc hẳn con bị sốt là do tăng ca mệt mỏi khiến sức đề kháng giảm sút. Con dự định tạm thời không đi làm nữa, ở nhà điều dưỡng cơ thể, chỉ là cuộc sống trên trấn không được yên tĩnh, ngày mai con về thôn nhé, lúc buồn chán có thể trồng rau dưa, rèn luyện cơ thể.” Ngồi trong sân nói chuyện phiếm, Khúc Trì chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.

Nơi càng nhiều cây cối lại càng tốt với cơ thể của cậu, cho nên Khúc Trì dự định trở về nhà cũ có nhiều ruộng đất.

Nhà của Khúc Trì nằm ở thôn Khê Sơn của trấn Bích Giang, vốn dĩ xưởng ép dầu cũng được mở ở thôn Khê Sơn, nhưng người trong thôn đều ra ngoài làm công, ít người làm ruộng, từ đó sản lượng ép dầu cũng ngày càng ít. Bởi vì lợi nhuận ngày càng xuống dốc, mấy năm trước Khúc Đức Vận và người trong nhà bàn bạc, lấy tiền bạc tích cóp nhiều năm ra mua nhà trong trấn, dời xưởng ép dầu đến trấn Bích Giang.

Mặc dù trấn Bích Giang là trấn, nhưng những năm này phát triển nhanh chóng, bây giờ con đường từ thị trấn đi đến thôn làng đã được sửa thành đường xi măng, các thôn xung quanh thu hoạch xong cây trồng cần ép dầu cũng không keo kiệt chút tiền xe đi lên trấn, từ đó cải thiện tình hình kinh doanh của xưởng ép dầu đã chuyển lên trấn.

Xưởng ép dầu ở trên trấn, nhưng nhà ở trong thôn cũng không bỏ hoang, thỉnh thoảng bọn họ sẽ về ở mấy ngày, Tết nhất cũng ở quê nhà.

Ban đầu Khúc Đức Vận và Trương Vân cũng không yên tâm cho con trai ra ngoài làm việc, hai người bọn họ chỉ có một đứa con trai này, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ biết sống thế nào.

Hai người bọn họ từng thầm bàn bạc, nếu như con trai muốn tiếp tục làm việc, nhất định phải khuyên nhủ, bây giờ con trai nói thế này, quả thực mọi người đều vui vẻ.