Chương 19

Tần Thời muốn nói mình mua hết chỗ rau xanh này, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại bị nuốt xuống. Anh thích cảm giác Khúc Trì không coi anh là người ngoài này, hơn nữa cũng nhìn ra Khúc Trì thích đi bán đồ kiếm tiền, nếu anh can thiệp sẽ dễ dàng phá hỏng mối quan hệ hiện giờ của hai người.

Đợi sau này quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp, nông trường do Khúc Trì mở có thể cung cấp đầy đủ và ổn định nguyên liệu nấu ăn, trái lại có thể giới thiệu cho vài người.

Thấy Tần Thời im lặng không nói, Khúc Trì coi như anh đã đồng ý, hứng thú bừng bừng đi lau sạch chiếc xe điện ba bánh yêu quý.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thời và Khúc Trì đi vào vườn rau. Khúc Trì cân nhắc đến việc sương sớm và đất ẩm sẽ làm bẩn quần áo, nhất là thoạt nhìn chất lượng quần áo của Tần Thời còn rất tốt, bèn mua mấy chiếc quần áo xám màu giá rẻ dùng trong lúc làm việc.

Hai người hái rau xanh đã ăn được, xếp gọn gàng vào trong sọt.

Sau một hồi bận rộn, quần áo bị hạt sương thấm cho ướt nhẹp, không riêng gì trên tay mà ngay cả trên mặt cũng dính chút bùn đất, nếu không phải ngoại hình đẹp trai, chỉ nhìn quần áo thôi, trông cũng giống một ông nông dân thật.

Tần Thời đứng trước cổng sân, chăm chú nhìn Khúc Trì vui vẻ khởi động xe ba bánh, lại vẫy vẫy tay với phía sau, hệt như một chú chim nhỏ sung sướиɠ bay về phương xa.

Đúng là gợn đòn mà.

Thật ra Khúc Trì chỉ đang chạy về phía đồng tiền thôi.

Đến chợ bán thức ăn quen thuộc, Khúc Trì xe nhẹ đường quen lái vào trong cùng, đi tới thấy chỗ cũ đã bị quầy hàng khác chiếm mất, cậu liếc nhìn xung quanh, dừng xe ở một chỗ khác không có người.

Bưng bình nước xuống dưới đất, Khúc Trì ngồi ở trên xe, thảnh thơi ăn anh đào dại.

So với anh đào được chuyên môn trồng trọt để tiêu thụ, anh đào dại sinh trưởng tự nhiên trên núi này nhỏ hơn rất nhiều, bên ngoài còn có một lớp lông tơ mỏng nhỏ, cần rửa ráy sạch sẽ.

Những năm trước, anh đào dại chua muốn rụng răng, chẳng có ai ăn, thi thoảng có người già hái chút trở về ủ rượu trái cây thôi.

Nhưng năm nay Khúc Trì ở nhà, ngoài thả đốm sáng lục cho cây trồng nhà mình ra, thi thoảng lên núi hay dạo trong thôn cậu cũng thả một chút.

Chẳng phải sao, anh đào năm nay hạt nhỏ vỏ mỏng, cùi dày mọng nước, ăn vào có vị ngọt xen lẫn chua nhẹ, chẳng những ngon mà còn kí©h thí©ɧ ăn uống.

Khi Khúc Trì đang ăn say sưa ngon lành, có một bóng hình lén lút lại gần.

… … …

Khúc Trì ngước mắt nhìn, người tới là một người đàn ông trung niên, dáng người rất cao lớn, trên tai cài một điếu thuốc, nét mặt tươi cười, nhưng mang lại cho người ta cảm giác không thành thật.

Cao Thụy đánh giá xung quanh, lúc này ít người đến mua rau, không có mấy người chú ý đến nơi này. Gã tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh xe ba bánh, nhìn chăm chú rau xanh trong giỏ trúc, những rau này gần như giống hệt những rau được bán trên quầy hàng của gã.

Nghĩ tới lúc trước ông chủ nhỏ này kiếm được tiền từ việc bán rau dại với giá cao, trong lòng Cao Thụy không thoải mái, con ngươi đảo một vòng, ấn ấn di di trên điện thoại di động, vờ như gửi tin nhắn cho người nào đó, cuối cùng Cao Thụy cầm điện thoại di động giơ về phía Khúc Trì hỏi: “Chàng trai, chỗ rau này của cậu bán thế nào?”

“Toàn bộ đều là tám tệ một cân.” Khúc Trì tùy tiện nói.

“Tám tệ? Cậu biết các quầy hàng khác bán bao nhiêu tiền không? Rau này của cậu có gì đặc biệt, dựa vào cái gì mà bán đắt như vậy?” Nghe thấy giá tiền này, ánh mắt Cao Thụy toát vẻ kích động, tiếng nói rõ ràng liên tục tra hỏi.

Khúc Trì nhìn người đàn ông tỏ ra kích động, lấy một cây xà lách còn vương bùn đất trong giỏ ra, vừa giơ ở trước mặt gã vừa nói: “Toàn bộ những rau xanh này đều là tự tay tôi trồng, không phun thuốc trừ sâu hay bón phân hóa học, rau xanh hữu cơ thuần thiên nhiên.”

“Trong những người bày quầy bán hàng ở đây, cũng không phải có mỗi mình cậu tự trồng rau, rau diếp ngồng đắt nhất cũng chỉ ba tệ một cân.” Cao Thụy lời lẽ đanh thép phản bác, trong cơn kích động giơ điện thoại di động trong tay lên chụp sườn mặt của Khúc Trì.

“Hương vị khác biệt, ông nếm thử sẽ biết. Nếu thử xong vẫn cảm thấy giá này đắt, vậy có thể đến sạp hàng khác mua.” Khúc Trì thấy người này muốn bới móc, bèn ngồi trở lại xe không để ý đến gã nữa, tiếp tục ăn anh đào dại của mình.

Cao Thụy bị cậu phớt lờ, mặt đen thui đứng yên tại chỗ.

Ngay khi gã chuẩn bị hỏi tiếp, một người phụ nữ trung niên tóc xoăn đi tới, sau khi nhìn thấy Khúc Trì liền mặt mày hớn hở nói: “Ông chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng bày quầy rồi, lần này bán anh đào dại à? Lấy cho tôi mấy cân đi.”