Chương 15

Ngày thứ hai sau khi chuồng trúc xây xong, Khúc Trì đến mượn chiếc xe bán tải chở heo của bác họ hai, lái tới trại nuôi gà kia. Trong hai ngày xây dựng chuồng trúc này, Khúc Trì đã tìm mấy người hỏi thăm, trong đó có một bạn học cấp ba của cậu ở cùng trấn với trại nuôi gà kia.

Khi còn đi học, quan hệ của Khúc Trì và bạn học này khá tốt, mấy năm nay cũng nói chuyện vài lần, đúng lúc bạn học cũng tình cờ nghe người nhà nói về chuyện bán gà này. Ông chủ Trương của trại nuôi gà này quả thực là nuôi gà ta thả rông, bình thường thả trên bãi cỏ, thi thoảng cho ăn ít bột ngô và cám lúa mì, về phần có lén lút cho ăn cám công nghiệp hay không thì không rõ.

Khi Khúc Trì đến, trong trại nuôi gà còn khoảng hơn năm trăm con, nhà này nuôi hai nghìn con, trong hai ngày này đã lục tục bán đi rồi. Thoạt nhìn những gà này đều rất khỏe mạnh, có điều, đều là những con còn sót lại sau khi bị người khác lựa chọn nên khá nhỏ gầy.

Sau khi xác định gà không có vấn đề gì, Khúc Trì lại mặc cả thêm với ông chủ, thành công giảm xuống tám tệ một con, dựa theo tỷ lệ trống mái là 1:15, mua tổng cộng 320 con, cuối cùng bớt đi số lẻ, tốn hai nghìn năm trăm tệ.

Khúc Trì vui tươi rạo rực lái xe bán tải về nhà.

Sau khi mang đám gà này về sẽ nuôi thả trong rừng trúc, mỗi ngày ăn cỏ dại sâu kiến, không cần mua đồ ăn riêng biệt, chi phí không cao, sau này lớn lên cho thịt cho trứng cũng sẽ rất ngon.

Đám gà này đều đã hơn một cân, đoán chừng nuôi nhiều nhất hai tháng là có thể đẻ trứng, đến lúc đó bán trứng cũng là một khoản thu nhập. Chỉ là cần chăm sóc kỹ lưỡng, lỡ để mắc bệnh gì thì lỗ rồi.

Xe bán tải lái đến gần nhà cậu, đám gà lớn nhỏ trong xe đều rất hoạt bát. Khúc Trì dừng xe bên cạnh rừng trúc, ngay trước cửa lưới sắt, sau khi mở cửa xe ra, chẳng cần phải lùa, đám gà này đã không kịp chờ đợi chạy vào trong bãi cỏ, cúi đầu tìm kiếm thức ăn.

Cứ vậy, cuộc sống nuôi gà bắt đầu.

Mỗi sáng sớm Khúc Trì thức dậy sẽ lùa gà tới khu vực thả rông, dọn sạch phân gà trong chuồng rồi đổ vào chỗ ủ phân. Ban ngày không cần lo lắng đến đàn gà trong khu thả rông, sau khi cơ thể thay đổi, thính lực của Khúc Trì cũng tốt hơn rất nhiều, xung quanh nhà cậu không có người khác ở, có người nào đến là cậu nghe thấy liền, vì vậy ban ngày có thể tự do hoạt động trong nhà.

Đợi chạng vạng tối lại lùa gà về chuồng, cũng không cần dọn dẹp chỗ phân và nướ© ŧıểυ mà đàn gà để lại trên mặt cỏ vào ban ngày, chỉ cần rắc ít tro và mùn cưa lên là có thể át đi mùi phân gà. Hơn nữa như vậy, phân gà cũng có thể nhanh chóng lên men, trở thành phân bón cho rừng trúc và cỏ linh lăng.

Khi mới nuôi gà có chút luống cuống tay chân, ngày hôm nay Khúc Trì dậy muộn, vội vàng ra ngoài thả gà, lúc cho Tuyết Cầu ăn quên đóng cửa l*иg.

Tuyết Cầu lấy lại được tự do thăm dò rời khỏi chiếc l*иg, lần theo mùi vị mà bắt đầu khám phá sân nhà.

Đợi sau khi Khúc Trì xử lý xong đàn gà, trở về phòng khách thấy chiếc l*иg rộng mở, vỗ đầu than: “Sao lại quên đóng cửa l*иg chứ!”

“Tuyết Cầu, Tuyết Cầu, mày đâu rồi?” Khúc Trì tìm kiếm trong sân, may là cậu đóng cổng ngõ ngoài sân, nếu không Tuyết Cầu có thể chạy ra ngoài luôn rồi.

Trong khoảng thời gian được Khúc Trì nuôi này, Tuyết Cầu tỏ ra vô cùng thông minh, dạy một lần là học được cách đi vệ sinh, không bao lâu đã có phản ứng với cái tên Tuyết Cầu, còn vô cùng thân thiết với chủ nhân là Khúc Trì.

Khúc Trì lại gọi thêm hai câu, sau đó nghe thấy tiếng sột soạt từ trong luống hoa truyền đến. Hai giây sau, hai cái tai dài màu trắng thò ra từ sau gốc cây thạch lựu chỗ luống hoa.

Không đợi Khúc Trì tới xem xét tình huống, Tuyết Cầu đã đi ra từ sau cây thạch lựu, nhẹ nhàng linh hoạt đi dọc theo mép luống hoa rồi nhảy xuống mặt đất, chạy về phía Khúc Trì.

Khúc Trì cúi người ôm Tuyết Cầu vào trong lòng, kiểm tra mảnh vụn bên miệng nó, phát hiện Tuyết Cầu chỉ ăn ít rau dưa bên trong luống hoa, bèn khẽ vỗ vỗ hai cái lên đầu Tuyết Cầu: “Lần sau không được chạy loạn vào trong luống hoa, càng không được ăn lung tung.”

Tuyết Cầu giật giật cái đầu, nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì, nhưng rau vừa ăn ngon hơn cỏ khô nhiều.

“Nhưng cũng là lỗi của tao, không đóng cửa l*иg sắt.” Khúc Trì nhẹ nhàng nói rồi ôm Tuyết Cầu đi vào phòng khách.

Tuyết Cầu không muốn trở về trong l*иg, trước khi Khúc Trì đặt nó vào trong l*иg, đột nhiên nhảy dựng lên, còn giật giật cái đuôi nho nhỏ, chính là không muốn chủ nhân nhốt mình vào trong l*иg.

“Không muốn vào l*иg thì không vào, chúng ta chơi trong phòng khách nhé?” Khúc Trì dùng nước ấm thấm ướt khăn lông, sau khi vắt kiệt, nhẹ nhàng lau bùn đất dính trên người Tuyết Cầu khi đi vào luống hoa.

“Được rồi, chơi trong phòng khách đi.” Khúc Trì mở tivi, ôm Tuyết Cầu ngồi trên sofa chơi đùa.