Chương 12

Trước đó thấy chàng trai trẻ này bán đồ với giá cao, cùng là người bán hàng rong như nhau, hơn nữa có thể đoán được tám chín phần mười thu nhập mỗi ngày của cậu, trong lòng hâm mộ không thôi.

Nhưng mấy ngày nay cậu không tới, bọn họ mới nhận ra điều khác biệt. Đồ mà ông chủ nhỏ bán không giống với bọn họ, hơn nữa mỗi lần mỗi loại, thật ra không cướp mất khách của bọn họ, trái lại càng hấp dẫn nhiều người vào chợ bán thức ăn hơn. Sau khi những người này mua xong đồ ăn của ông chủ nhỏ sẽ mua thêm các loại rau xanh bình thường khác, cũng vì mấy ngày nay thu nhập giảm sút, bọn họ mới hiểu được điều này.

Ngoài mấy người bán hàng rong chào hỏi ra thì còn có khách hàng quen thuộc theo ở phía sau: “Ông chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng tới rồi, hôm nay định bán gì thế?”

“Mặc kệ là thứ gì, tôi đặt mua hai cân trước.”

Khúc Trì còn chưa dừng hẳn xe, thậm chí còn không biết hôm nay bán cái gì, đã có không ít khách mua vây xung quanh rồi.

Lần này không thể nếm thử mùi vị của tảo chuỗi ngọc, nhưng những người từng mua quả du và hoa hòe đều vô cùng tin tưởng, hơi do dự chút thôi là sẽ có người chen lên trước.

“Lần này không hái được nhiều tảo chuỗi ngọc, mỗi cân hai mươi lăm tệ, mỗi người chỉ được mua một cân.”

“Một cân, hơi ít rồi.”

Mọi người rối rít phàn nàn, nhưng phàn nàn vô hiệu, chỉ có thể nghe theo quy định của ông chủ nhỏ.

Khúc Trì chỉ có một mình, không hái được nhiều tảo chuỗi ngọc, hơn nữa trong tảo chuỗi ngọc còn lẫn không ít bùn đất, cần tỉ mỉ làm sạch, cho nên mỗi khi cân Khúc Trì đều cho thêm mấy cái, mới mười mấy phút, tảo chuỗi ngọc mà cậu vất vả hái đã bán hết sạch.

Sau khi rời khỏi chợ bán thức ăn, Khúc Trì đến điểm giao hàng với tốc độ nhanh nhất, ôm từ trong xe ra một chiếc thùng xốp vào trong điểm giao hàng, điền vào mẫu đơn rồi lựa chọn giao hỏa tốc và thanh toán sau khi nhận hàng, lại chụp một bức ảnh gửi cho người bạn.

Không nhận được tin nhắn trả lời, đoán chừng vẫn đang tăng ca.

Xong xuôi, lại đi từ điểm giao hàng đến xưởng ép dầu, Khúc Trì lấy từ trong xe ra tảo chuỗi ngọc giữ lại, đi vào nhà bếp xả một chậu nước tiếp tục rửa sạch.

Hôm nay xưởng ép dầu không làm việc, Khúc Đức Vận và Trương Vân xách ghế ngồi bên cạnh giúp đỡ, Trương Vân cười nói: “Tảo chuỗi ngọc năm nay trông ngon ghê, buổi trưa để mẹ xào với trứng gà.”

Khúc Trì và cha mẹ vừa rửa vừa nói chuyện, sau khi rửa xong cầm khăn lông lau khô nước trên tay, nói ra chuyện cậu vẫn đang suy tính mấy ngày nay: “Cha mẹ, con cứ ở trong thôn thế này mãi cũng không được.”

“Sao vậy? Muốn trở lại làm việc? Con nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, điều dưỡng cơ thể tốt rồi đi tìm công việc nhẹ nhàng chút, chỉ cần con không tăng ca bất kể ngày đêm, cha và mẹ con sẽ không ngăn cản.” Khúc Đức Vận lo lắng cho sức khỏe của con trai, nhưng cũng không thể để con trai ở trong nhà suốt như vậy được, nhìn xem, thằng bé đã nhàn rỗi đến độ ra chợ bán thức ăn bán đồ rồi, con trai muốn suy tính cho tương lai, bọn họ nhất định phải ủng hộ.

Khúc Đức Vận và Trương Vân còn tưởng rằng con trai muốn tiếp tục ra ngoài làm công, hoàn toàn không nghĩ rằng cậu muốn ở lại trong thôn.

“Nếu con muốn làm việc trong thôn thì sao?” Khúc Trì ngồi ở trước mặt cha mẹ nói: “Gần đây con phát hiện mình có thiên phú trong việc gieo trồng.”

“Con muốn trồng trọt?” Khúc Đức Vận nhìn con trai, chân mày cau lại: “Bây giờ trong thôn còn mấy nhà trồng trọt đâu, đều ra ngoài làm công rồi, còn chẳng phải bởi vì cái nghề này bận rộn cả năm nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền sao.”

Cũng bởi vì không nhìn thấy hi vọng trong cái nghề trồng trọt này, cho nên năm đó Khúc Đức Vận và Trương Vân mới quyết tâm vay tiền mở xưởng ép dầu, từ đó cuộc sống trong nhà mới dần tốt lên.

Khúc Trì đối mặt với ánh mắt quan tâm của cha mẹ, nghiêm túc nói ra: “Cho nên con muốn thử khoảng nửa năm, bây giờ con vẫn còn trẻ, cho dù thất bại thì cũng còn không ít cơ hội.” Cậu có lòng tin vào khả năng của mình, tin chắc rằng chưa tới nửa năm sẽ có thành quả, lợi nhuận cuối năm thu được đủ để cậu thuê đất trong thôn.

Đối mặt với ánh mắt kiên quyết của con trai, đáy lòng Khúc Đức Vận và Trương Vân đều run rẩy.

Từ nhỏ đến lớn con trai luôn vô cùng tự lập, bọn họ đã từng không ít lần nhìn thấy ánh mắt như bây giờ, khi báo danh trường học và chuyên ngành sau thi đại học, khi lựa chọn công việc sau tốt nghiệp, mỗi khi lộ ra ánh mắt như vậy, có nghĩa là cậu đã hạ quyết tâm.

“Cha mẹ, hôm nay để con làm cơm trưa, cha mẹ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Khúc Trì bưng tảo chuỗi ngọc đã rửa sạch vào nhà bếp, để lại không gian riêng cho cha mẹ bàn bạc.