Khang Thành đưa Nhĩ Nhĩ về phòng, Trần Trình đã chờ một hồi lâu trong căn phòng cậu ta cấp cho anh, thấy Khang Thành đã trở về, ném lon Coca qua.
“Chỉ có cái này thôi, rượu riếc gì đấy bị vị kia nhà chúng ta lôi đi hết rồi…”
“Nên vậy.” Khang Thành tỏ vẻ đồng ý, một thói ham mê vô cùng xấu của Trần Trình chính là mê rượu, sau khi quen biết Tử Văn, từ xấu xa thành đạt yêu cầu, nhưng vẫn chưa đến mức tốt đẹp.
“Này đủ đô rồi!” Trần Trình hớp một ngụm, vờ như tự uống ngụm đó.
Khang Thành, cũng mở ra uống.
“Tôi nói ông nghe, theo đuổi con gái ấy, vất vả thế, đâu giống tôi, một cái là bắt được Ngải Tử Văn về rồi.”
“Lúc trước cô ấy phải về thì ai khóc như mưa trong điện thoại ấy nhở, lại còn nói muốn tìm mẹ tôi đến?”
“Ô hay, ơ kìa? Có thể đừng lôi chuyện ấy ra được không?” Trần Trình nhớ đến khi ấy mất khống chế, thật sự không dám nhìn thẳng.
Khang Thành cười cười, nhớ lại bộ dạng mình ở sân bay Munich, kẻ tám lạng người nửa cân.
“Kính ông tơ một ly, cảm ơn cuối cùng chúng ta cũng đã hết ế!”
Khang Thành nhìn anh ta, cụng lon kia của anh ta, “Cảm ơn!”
“Này! Người anh em, việc nhỏ mà! Huống hồ cô gái kia không tệ, đáng!” Ngón tay Trần Trình chỉ chỉ về hướng phòng Nhĩ Nhĩ, “Tôi cũng nói thật là, cái lúc mà cậu để Nhĩ Nhĩ qua đây ấy, tôi đã nghĩ là nhân tiện giúp cậu thẩm định một chút, đừng choáng nhé, kết quả, không hổ danh là cậu, cô gái được chọn tâm tính lương thiện, thành thật thì, có phần không giống một cô gái sẽ đến nơi này, có người thậm chí còn chẳng đợi hết một tuần, con người mà, dù sợ so sánh, nhưng có so có thử thì có gì mới lòi ra được!”
“Cô ấy là một cô gái tốt!” Khang Thành tự hào.
Trần Trình bật cười, “Đúng, đúng, người mà thầy Khang của chúng ta nhìn trúng tuyệt nhiên là tiêu chuẩn cố định!”
Khang Thành vỗ vai anh ta, “Sau này còn phải nhờ vào cậu rồi.”
“Ơ kìa? Khách khí thế!”
Có những lời, hai bên chỉ cần ngầm hiểu là được rồi.
Ban đêm hai người đàn ông to xác nói chuyện trong phòng, Nhĩ Nhĩ trằn trọc mãi không ngủ được, đại não vẫn hăng hái, nghĩ nghĩ lại lôi điện thoại ra, lục lọi WeChat của Khương Tố Lạp, vẫn là ảnh phong cảnh từ rất nhiều ngày trước. Từ sau khi Khương Tố Lạp rời Lâm Thành, ban đầu còn có thể thi thoảng gửi cô vài tin, hỏi cô gần đây như nào, cũng không nói đến chuyện cô ấy có về hay không. Sau này cô hết giận, cô cũng sẽ trả lời một hai câu, nhưng vẫn không thể nào so được với khi chẳng có gì giấu nhau kia.
Tính Khương Tố Lạp là kiểu không đυ.ng tường Nam không quay đầu, càng khuyên càng ngăn cô càng bước tiếp, chỉ khi nào bản thân đã hết hy vọng, cô ấy ngay lập tức sẽ dừng lại, giống như thời cấp ba nói rõ với Chu Kính Vân, biết kết quả rồi cũng chỉ buông xuôi.
Nhĩ Nhĩ nhìn ảnh bên trong lịch sử trò chuyện, ngẫm lại, thôi quên đi, nếu cô ấy thực sự yêu người đàn ông kia, cô ấy nhất định sẽ dẫn anh ta đến thành phố gặp cô. Nếu không yêu hoặc yêu nhưng không được đáp lại, nhất định cô ấy cũng sẽ trở về. Chỉ cần biết cô vẫn bình an là được rồi. Nhĩ Nhĩ thở dài, cuối cùng đến lúc cô sắp ngủ, cô lại gửi tin nhắn cho cô ấy: “Mình yêu đương với Khang Thành rồi.” Cô ngủ mất, không đọc được tin nhắn đầu tiên Khương Tố Lạp gửi lúc rạng sáng: “Chúc Nhĩ Nhĩ của mình, mãi mãi ~ mãi mãi ~ hạnh phúc!” Sau đó cô ấy lại thu hồi tin nhắn, lại gửi một bức ảnh phong cảnh thành phố phương Nam, đáp lại tin nhắn trên chữ: “Hạnh phúc nhé!” Thêm mặt cười.
Khang Thành nán lại trấn Hoành Thủy ba ngày rồi về trường, trước khi đi, anh liệt kê hết những việc phải làm ra một tờ A4, dán trong phòng cô.
Nhĩ Nhĩ thấy tờ giấy kín một trang, đầu muốn phình ra luôn rồi, “Mấy anh trai tự nhiên đều như này à, ờm… Có tính lập kế hoạch?”
Khang Thành tỉ mỉ bôi hồ dán lên các mép giấy. “Nếu em chỉ riêng anh thì anh không phản đối đâu.”
“Đúng rồi! Em khen anh đấy.” Nhĩ Nhĩ nghĩ, dù sao người khác cũng không ở đây, lúc nào có thì nói sau.
“Anh sẽ kiểm tra cơ thể em, bằng cách nào thì khi ấy em sẽ biết!”
“Thầy Khang à!!” Nhĩ Nhĩ điên lên.
“Không đạt tiêu chuẩn, có biện pháp trừng phạt.” Khang Thành bỗng đến gần, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước thoáng qua, “Em cần hiểu rõ hơn không?”
“Không cần!” Nhĩ Nhĩ sợ tới mức lập tức lùi về sau, chắp vá vào cái chỉ số thông minh của cô cũng xin bái. Quay đầu, nhìn bên trên viết. Không cho chạy nhảy, không cho ăn cay, không cho… Đời người chẳng còn gì thú vị cả.
Khang Thành liếc nhìn Nhĩ Nhĩ một cái là biết ngay trong đầu cô đang nghĩ gì, sự thật này anh cũng không muốn vạch ra làm gì cho phí thời giờ, anh im lặng ôm Nhĩ Nhĩ vào lòng.
“Thời gian hai năm rất nhanh, đã qua mấy tháng rồi.”
“Ừm.” Nói đùa là một chuyện, tiễn anh đi lại là một chuyện khác.
Khang Thành xoa xoa đầu cô, “Bạn gái của anh ơi, tự chăm sóc mình tốt nhé.”
“Bạn trai của em ơi, anh phải ăn cơm đúng giờ đấy.”
Nhất thời, lặng im không một tiếng động.
Khang Thành đi rồi, thoạt nhìn Nhĩ Nhĩ vẫn bình tĩnh không khác gì, chỉ mình cô biết, đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Cô cơm nước xong, thường bất giác đi đến ghế dài nơi họ từng ngồi, không chạm được tới, mới là thực sự nhung nhớ.
Sau khi chọc thủng tầng giấy này, Nhĩ Nhĩ tự nhìn thẳng vào bản thân, vì sao nhận một đoạn tình cảm mới lại tự nhiên như vậy. Cô không muốn so sánh, nhưng không kìm được mà so sánh. Khi yêu đương với Tịch Hữu Dương, cô sẽ cư xử chín chắn hơn rất nhiều, trưởng thành cùng Tịch Hữu Dương, bao dung anh ta, một mực theo sau anh ta. Nhưng mà, Khang Thành cứ lặng lẽ đứng ở nơi không ai thấy, âm thầm tinh tế, bao bọc cô lại, chờ đến khi cô phản ứng được, thì chính mình đã không thể mất đi sự ấm áp như vậy được.
Hơi ấm này, là thứ cuối cùng Tịch Hữu Dương chậm rãi keo kiệt dành cho cô, mà anh ta từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được. Ban đầu Nhĩ Nhĩ cũng không hiểu nổi, gặp được Khang Thành rồi, mới biết được rằng, loại ấm áp âm thầm này chờ đợi đáng quý dường nào.
Cô cũng nghĩ đến tương lai, cũng nghĩ đến có phải sẽ giống Khương Tố Lạp, miễn cưỡng đi vào rồi lại chẳng muốn ra. Nhưng tương lai, ai mà biết được? Nhĩ Nhĩ nghĩ, cô đã mất đi rồi.
Qua một hồi, rất nhanh suy nghĩ của Nhĩ Nhĩ đã bị quảng sau đầu, cô dẫn dắt lớp dưới, làm chủ nhiệm lớp, dạy môn ngữ văn, tốt xấu gì cũng tốt nghiệp khoa tiếng Trung, không thể để chuyên ngành mất mặt được. Không đủ giáo viên, cô cũng nhận tiết thực hành của lớp Ưng Tử Tuấn, cứ như vậy ngày càng bận rộn.
Kỳ nghỉ đông năm nay, Khang Thành như người bay trên trời, trước thì đi Đức thăm giáo viên của mình, sau đó đến Philippines đón năm mới cùng cha mẹ, sau khi về định bụng thăm Nhĩ Nhĩ, sau đó lại về trường. Anh cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo anh lại có cô bạn gái cuồng công việc chứ, nhưng chính anh mới là người chủ động để cô đi mà.
Đêm ba mươi, Khang Thành gọi video với Nhĩ Nhĩ, không ai đành lòng ngắt máy. Sau đó, Khang Thành dứt khoát mở máy tính ra vừa gõ phím vừa trò chuyện câu được câu không với Nhĩ Nhĩ.
“Phòng của anh thế nào thế, ầy, chả có hơi người gì cả!” Nhĩ Nhĩ nằm trên giường, giống như đang nhìn trực tiếp, nhìn Khang Thành, cũng không làm việc khác.
“Sau này bố anh mới đến đây công tác, anh không lớn lên ở đây.” Nói xong thì hơi nghiêng đầu, còn nói thêm với Nhĩ Nhĩ: “Nếu em sống cùng anh ở đây, nơi đây chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều.”
“Haha!” Nhĩ Nhĩ cười gượng, biết người nào đó vẫn còn đang giận.
“Nói rồi, chờ hai năm!” Khang Thành nói trước, vẫn nhất tâm nhị dụng với máy tính, phỏng chừng đang viết báo cáo hay gì đó.
“Rõ rồi, rõ rồi!” Nhĩ Nhĩ đáp lại hơi qua quýt.
“Triệu Nhĩ Nhĩ…” Anh thẳng tay gập máy tính lại, cầm lấy điện thoại vừa đặt bên cạnh.
“Hai năm thì hai năm.” Cô sợ nhất vẻ mặt nghiêm túc anh dạy dỗ cô.
“Em mà không về, anh sẽ đưa ảnh của em cho bố mẹ anh xem.” Anh thản nhiên nói: “Hôm qua họ còn đang hỏi anh.”
“Hớ?” Vẻ mặt Nhĩ Nhĩ hoảng, “Em thề, em đảm bảo.”
Bộ dạng này của co, Khang Thành vẫn không vui như cũ, “Anh nói với họ anh có bạn gái rồi.”
“Này, này, vẫn phải có quá trình chứ…” Hai người yêu đương là một chuyện, gặp cha mẹ, lại là một chuyện khác.
“Được rồi, không ép em.” Khang Thành thở dài, “Anh thông cảm với em mà.”
“Thông cảm muôn năm!” Nhĩ Nhĩ hì hì đáp lại.
“Hơn nữa.” Khang Thành cười mỉm, “Đến lúc đó tuổi em cũng nhiều rồi, không chừng càng nôn nóng nữa.”
“Khang… Thành…….” Nhĩ Nhĩ bực mình, phẫn nộ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi màn hình.
“Haha…”
Lúc này, đúng lúc mẹ Khang đi qua cửa, vẻ mặt kinh ngạc, cố nhịn không dò la, xuống lầu thấy bố Khang ngồi trong phòng khách, chạy vội đến chia sẻ những gì mình vừa nghe được.
Bố Khang rất bình tĩnh, “Em vẫn coi con em là người máy thật đấy à?”
“Ô hay? Không phải, mình à.” Mẹ Triệu không biết nói gì, “Trọng điểm không phải là cái này, hiểu chửa?”
“Rồi, rồi!” Bố Khang lật báo, “Yêu đương thôi mà, bình thường, còn thường chán!”
Mẹ Khang nhìn tờ báo vừa lật, lại nhìn bố Khang làm ra vẻ bình tĩnh, cũng lười lắm lời với ông, lại chạy lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Mình phải chuẩn bị trước đã, nói không chừng một ngày nào đó cháu trai của mình đến, mình sẽ tặng cho bé một bức tranh, dạy bé vẽ tranh…”
Thấy mẹ Khang lên lầu, bố Khang đặt tờ báo sang một chỗ, có phần nôn nóng đứng ngồi không yên.
“Cháu gái cũng tốt biết mấy, cháu trai gì mà cháu trai! Nào về hưu mình sẽ đưa cháu gái đến cho lão Phương nhìn, cháu trai của ông ta rõ là nghịch, chắc chắn là cháu gái mình ngoan hơn…”
Hai người vẫn đang gọi video trên lầu, vẫn chưa biết, tương lai của đứa bé đã được sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.
Khang Thành vừa xuống máy bay, khởi động điện thoại thì nhận được tin nhắn WeChat của Nhĩ Nhĩ, có hàng chuyển phát nhanh quan trọng được gửi đến nhà cô, anh phải đến lấy ngay, không nghĩ gì nhiều, anh liền kéo hành lý về thẳng một mạch.
Vừa mở cửa ra, một bóng người đã vội bước đến.
“Tadadada…” là Nhĩ Nhĩ, cô giang tay nhào lên ôm chặt lấy thắt lưng Khang Thành, vẻ mặt nghịch ngợm thích thú, “Big surprise!”
Khang Thành ngây ngẩn cả người rồi!
“Thế nào? Hàng chuyển phát nhanh này được chứ?” Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh, “Anh ngơ ra đấy thật rồi à?”
Khang Thành vẫn không có phản ứng gì.
“Ớ?” Nhĩ Nhĩ vỗ nhẹ mặt anh, “Không phải thật sự bị dọa sợ rồi chứ?”
Lúc này Khang Thành đột nhiên xoay người ôm cô lên tủ huyền quan, hôn cô thật sâu, trút xuống nỗi nhung nhớ nửa năm không gặp, còn có tình yêu sâu nặng không kể xiết.
“Ơ? Chờ, chờ chút…” Đến lượt Nhĩ Nhĩ lơ tơ mơ.
Anh không cho cô thời gian và cơ hội để nói, bọn họ đã nằm trên giường rồi, Khang Thành phủ trên người Nhĩ Nhĩ thở dốc, không nhúc nhích.
Anh nhìn cô, “Có được không?”
Nhĩ Nhĩ không nói gì, ngẩng đầu hôn lên hầu kết của anh, hai tay ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh.
Anh cúi người hôn lấy tai cô, lại ngừng lại. “Không được, không có…”
Nhĩ Nhĩ kéo đầu anh xuống, “Em có.”
…
Chờ đến lúc mọi việc kết thúc thì đã khuya rồi, chỉ là hai người vẫn chưa ngủ, Nhĩ Nhĩ tựa đầu lên ngực Khang Thành.
“Anh, anh không để bụng…” Nhĩ Nhĩ khẽ nói.
“Anh không để bụng!” Khang Thành biết Nhĩ Nhĩ muốn nói gì, anh vân vê da thịt mềm mại trên lưng Nhĩ Nhĩ, “Trước kia anh đã nói rồi, đừng để anh nhắc lại!”
“Ngứa… ngứa…” Nhĩ Nhĩ vặn vẹo, “Biết rồi, rõ rồi!”
“Đừng cự quậy!”
Nhĩ Nhĩ lập tức nằm yên. “Em đói.”
“Ừm.”
Hai người vẫn không động đậy.
“Sao em lại có…” Khang Thành bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Nhĩ Nhĩ hiểu anh muốn nói gì, “Em là hàng chuyển phát nhanh, đây tự coi như là quà tặng kèm đi!”
“Em ấy…” Khang Thành không biết nói gì hơn, hôm nay thật sự bị dọa ngơ luôn rồi.
“Em muốn nói…” Nhĩ Nhĩ cũng có điều muốn nói, “Anh, ờm, rất không tồi…”
Khang Thành nghe xong, hai tay đặt sau đầu, trên mặt lộ chút vẻ đắc ý, “Hài lòng là tốt rồi.”
“Ờm! Kinh nghiệm phong phú!” Cô không dám để ý quá mức, trong lòng lại có chút không thoải mái.
“Đừng có suy nghĩ mù quáng.” Khang Thành vừa nhìn là biết Nhĩ Nhĩ nghĩ gì, lại không tình chẳng nguyện nói một câu, “Năng lực học tập tương đối mạnh!”
Chốc lát, Nhĩ Nhĩ bối rối.
“Hứ!”
“Triệu Nhĩ Nhĩ!”
“Em đói rồi, em đi tắm trước!”
Khang Thành thấy cô chạy trối chết, cười cười.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như trêu chọc lòng người.