Chương 9: Cô đổi thuốc

Mẹ Quý nghe vậy thì sững sờ, lập tức tươi cười nhận lấy, trong mắt tràn đầy vui mừng nói: "Nói cho cùng, tiểu thư vẫn là đau lòng vì lão gia."

Nam Tịch nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Quý, hình như bà cũng không biết việc Quan Tuyết đã tráo đổi thuốc. Nam Tịch lúc này mới yên lòng, dặn dò: "Mẹ Quý, chuyện này đừng để cho ba con và Quan Tuyết biết. Ba còn tại giận con, khẳng định sẽ không uống."

"Ta hiểu ta hiểu, tiểu thư cứ yên tâm."

Nam Tịch rời khỏi phòng bếp, đi vào phòng của ba.

Nam Hùng ngồi dựa vào đầu giường, thần sắc âm trầm, Quan Tuyết thì đứng ở một bên, trên mặt có một chút cười trên nỗi đau của người khác.

"Ba." Nam Tịch khẽ gọi một tiếng.

"Cô về đây làm gì?" Nam Hùng lạnh như băng hỏi.

Nam Tịch chậm rãi đi vào, nhìn người ba trước mặt, hốc mắt phiếm hồng.

Chẳng biết từ lúc nào mà người ba mạnh khỏe của cô lại bị bệnh tật giày vò, khiến ông già đi rất nhiều, tóc mai hai bên càng thêm trắng, hốc mắt lõm sâu đầy nặng nề, lộ ra mỏi mệt cùng già nua.

Cô khẽ cắn môi dưới, tự trách bản thân không thôi. Nhớ tới kiếp trước, lần cuối cùng cô nhìn thấy phụ thân, là thi thể của ba.

Từ trên tầng cao rơi xuống, toàn thân dính đầy máu tươi, xương cốt đứt gãy, sau đó cô một mực đắm chìm vào trong thống khổ cùng hối hận.

Bây giờ lần nữa nhìn thấy ba vẫn còn sống, cô thật muốn ôm ba một cái thật chặt.

"Ba, con xin lỗi!" Thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ lại thành một câu nói kia, Nam Tịch chậm rãi đi qua.

"Hừ, ta đảm đương không nổi." Nam Hùng vẫn như cũ, sắc mặt không đổi nhìn cô.

"Ba, con biết ba còn giận con, trước kia là con không đúng, chọc ba tức giận."

Nam Hùng trầm mặc, nghĩ tới lời nói vừa rồi của Quan Tuyết liền tức giận, con nhóc thật khiến cho ông không ngừng lo lắng.

"Ba, con thật sự biết sai rồi. Con đã nghĩ thông suốt, gả cho Thẩm Tây Quyết là may mắn của con, anh ấy đối với đặc biệt đặc biệt tốt."

"Con đang có ý đồ gì?" Nam Hùng nghi ngờ nhíu mày, hiển nhiên không tin được cô. Trước kia vì phản đối hôn sự của cô với Thẩm Tây Quyết mà cô huyên náo muốn sống muốn chết, thậm chí tất cả chuyện xấu đều được lên báo.

Đột nhiên nói nghĩ thông suốt, ông không tin.

"Con không có ý đồ gì, trước kia là con không hiểu chuyện, con cam đoan về sau sẽ sống chung thật tốt với Thẩm Tây Quyết, không còn chọc ba tức giận nữa."

Nam Hùng thở dài, "Tốt nhất là như vậy."

Quan Tuyết nhíu chặt lông mày, có phải nha đầu này uống lộn thuốc rồi không? Rõ ràng trước khi kết hôn còn đòi sống đòi chết, muốn cùng con trai bà ta ở chung một chỗ!

"Lão gia, đến giờ uống thuốc rồi." Giọng nói của mẹ Quý vang lên đánh gãy suy nghĩ của Quan Tuyết.

Thấy mẹ Quý bưng thuốc đi tới, Nam Tịch liền đưa tay tiếp nhận, nói: "Để con."

Quan Tuyết nhìn bát nước thuốc đen sì kia, khóe môi không ngừng cong lên, lộ ra một tia ngoan độc.

Nhìn thái độ ân cần của Nam Tịch đút thuốc cho Nam Hùng, trong lòng liền hừ lạnh.

Coi như nha đầu này thật lòng hồi tâm chuyển ý, tận hiếu với ba cô thì cũng không liên quan gì đến bà ta.

Nhìn lượng thuốc mà Nam lão gia uống, xem ra cũng không sống được bao lâu, coi như mở chút lòng từ bi cho cô tận hiếu vậy.

Nam Tịch đút cho ba uống xong thuốc, trên mặt tươi cười: "Ba, chẳng mấy chốc nữa ba sẽ khỏe thôi."

Kiếp này, cô chắc chắn phải đảm bảo cho ba được an toàn.

Một trận tiếng bước chân trầm ổn từ xa vang lại, Quan Tuyết thính tai, vui vẻ nói: "A Viễn đã về."

Ánh mắt bà ta đắc ý nhìn về phía Nam Tịch, bà ta không tin, Tần Viễn trở về, nha đầu này còn có thể mạnh miệng.

Nam Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, tựa như không nghe thấy tiếng bước chân đang ngày một đến gần kia.

Sau đó, người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào.

Tướng mạo Tần Viễn nhã nhặn, trên sống đeo một cặp kính gọng vàng, trên người mặc một bộ âu phục được thiết kế riêng, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì quả thực trông anh ta rất vô hại.

"Dượng Nam, mẹ, con đã trở về."

Lúc này anh ta dường như mới để ý đến Nam Tịch, vẻ mặt căng cứng, nói khẽ: "Em về rồi à!"

Nam Tịch không thay đổi sắc mặt, khẽ gật đầu.

Tần Viễn khẽ nhíu lông mày, không biết có phải là do ảo giác của anh ta không, mà anh ta dường như cảm thấy Nam Tịch đối với mình thay đổi.

Anh ta đi đến bên giường, ân cần nói: "Dượng Nam, thân thể đã khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Nam Hùng nói với Tần Viễn, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía Nam Tịch.

Chỉ thấy cô hơi dịch người, kéo xa khoảng cách với Tần Viễn.

Lúc này sắc mặt Nam Hùng mới dễ nhìn chút.

"Ba, thời gian không còn sớm, con về trước đây." Nam Tịch nói.

"Ừm."

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Nam Tịch không hề dừng trên người Tần Viễn, cô xoay người rời đi.

Cô vừa mới đi xuống phòng khách, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân của đàn ông.

Tần Viễn chủ động nói: "Anh đưa em về."

"Không cần, tôi đón xe được rồi."

Vừa nghĩ tới những hành vi mà Tần Viễn đã làm ở trong kiếp trước, cô liền cảm thấy mình bị mù rồi.

Sớm muộn gì cô cũng phải khiến cho Tần Viễn nợ máu phải trả bằng máu, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để vạch mặt.

"Sắc mặt của em không tốt lắm, không thoải mái sao?"

Dáng dấp của Tần Viễn rất tốt, phần lớn thời điểm gặp anh ta thì anh ta đều cười. Cô đã từng rất mê luyến nụ cười như thế, chỉ mong được anh ta quan tâm.

Nhưng bây giờ, nhìn nụ cười dối trá cùng khuôn mặt đáng khinh bỉ này, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tần Viễn tiến lên một bước, đưa tay muốn giúp cô sờ trán, Nam Tịch liền né tránh: "Anh, tôi không sao."

Tần Viễn nhíu mày, cô vậy mà gọi anh ta là anh, mà không phải giống như trước đây kêu tên của anh ta.

Mới có mấy ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà để cô thay đổi thái độ với anh ta như vậy?

Anh ta biểu lộ che giấu rất tốt, nói khẽ: "Nam Tịch, anh có xem tin tức. Thật sự anh không trách em, anh biết hôn sự này em vốn cũng không nguyện ý."

"Anh biết tâm tình em không tốt, nếu như thực sự không muốn trở về, thì ở đây một đêm đi. Có tâm sự gì thì có thể nói cho anh nghe, anh là người quan tâm em nhất mà."

Nếu là Nam Tịch của trước kia, nói không chừng cô sẽ bị anh ta lừa.

Lấy thân phận người anh cùng người đàn ông tri âm tri kỷ của cô, dần dần ép cô chút bỏ hơi thở, cuối cùng nhà tan cửa nát.

"Tôi có tâm sự gì thì có thể nói với chồng tôi, tấm lòng của anh vẫn nên để dành cho người khác đi." Nam Tịch không có chút ý cười nào nhìn anh ta một cái, quay người muốn rời đi thật nhanh.

Tần Viễn níu lấy cổ tay của cô.

"Nam Tịch, anh rất lo lắng em, rốt cuộc anh đã làm cái gì khiến em không vui?"

"Ha—— "

Chỗ cửa ra vào, đối diện với hai người đột nhiên truyền đến âm thanh cười lạnh...