Nam Tịch rất xinh đẹp, giờ phút này thân thể yếu đuối như không có xương của cô đang ở rất gần, ánh mắt ướŧ áŧ hệt như con nai con, cộng với hương thơm trên người như đang muốn lấy mạng của anh.
Nhưng người phụ này thích Tần Viễn.
Thẩm Tây Quyết nắm cằm của cô, đem người đẩy ra xa: "Tôi nói, em không thích hợp."
Mắt thấy mỹ nhân kế thất bại, ánh mắt Nam Tịch liền chuyển động, tràn đầy nước mắt.
"Em thật rất muốn rất muốn diễn xuất, nếu như không thể diễn xuất, em sẽ không ngủ được, mà không ngủ được sẽ bị rụng tóc, rụng nhiều tóc thì sẽ rất xấu xí, em xấu đi rồi thì anh sẽ không còn cần em nữa. Như vậy thì em sống còn ý nghĩa gì..."
Thẩm Tây Quyết: "..."
Nam Tịch giơ tay lên lau nước mắt, chiếc nhẫn trên ngón áp út đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Tây Quyết.
Anh nhìn chiếc nhẫn cưới, nhớ tới buổi chiều Bạch Dị có báo cáo lại.
Cô vì cái nhẫn cưới này ở trong bãi rác tìm kiếm suốt một đêm.
Điều này khiến cho nội tâm Thẩm Tây Quyết có chút rung động.
Một lát sau, anh lãnh đạm nói một câu, "Tôi suy nghĩ một chút."
"Ông xã, cảm ơn anh!"
Nam Tịch vui vẻ hôn phụt một cái lên mặt anh, sau đó ngoan ngoãn trèo từ trên người anh xuống. Thảm Tây Quyết cảm nhận được chỗ nào đó của mình đang dần biến đổi, liền dứt khoát không để ý đến cô nữa.
Nam Tịch lấy điện thoại di động ra xem thời gian, rồi đột vỗ vào trán: "Suýt nữa quên mất."
Cô quay sang nói với anh: "Ông xã, em nghĩ chúng ta nên về nhà một chuyến."
Đây là khoảng thời gian mà ba cô chuẩn bị uống thuốc, cô phải mau chóng về nhà để ngăn cản mới được!
Kiếp trước bởi vì chuyện kết hôn với Thẩm Tây Quyết hôn sự, mà cô cãi nhau với ba, từ đó không quan tâm đến ba nữa.
Sau này khi ba cô mất, cô mới biết ba là bị mẹ kế và Tần Viễn liên kết hại chết.
Bọn họ đổi thuốc chữa bệnh của ba cô thành độc dược mạn tính, kiếp này, cô quyết không trơ mắt nhìn ba bị hại chết.
Thẩm Tây Quyết nghe thấy cô muốn về nhà, thần sắc liền trầm xuống.
Người phụ này mới vừa rồi còn dỗ ngon dỗ ngọt anh, hiện tại liền vội vã chạy về nhà đi gặp gian phu!
Quả nhiên đối với anh đều là giả dối.
"Dừng xe!"
Chiếc xe dừng lại, Thẩm Tây Quyết lãnh khốc đến cực điểm, nói với Nam Tịch: "Xuống!"
Nam Tịch: "..."
Sao anh lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, Nam Tịch không dám trêu chọc, liền ngoan ngoãn xuống xe.
Thẩm Tây Quyết ngồi trên xe rời đi, Nam Tịch không còn cách nào khác, liền gọi taxi, nói địa chỉ nhà mình.
Một bên kia, Bạch Dị vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt của Thẩm Tây Quyết, anh ta ho nhẹ một tiếng nói: "Tổng giám đốc, để một mình phu trở về như vậy, hình như không tốt lắm."
"Mới kết hôn được hai ngày mà đã trở về một mình, nhỡ đâu người kia dụng ý khó dò, thừa cơ..."
Thẩm Tây Quyết nhíu chặt lông mày, anh hiểu Bạch Dị đang muốn nói đến Tần Viễn.
Nếu anh cứ như vậy bỏ mặc Nam Tịch đi gặp Tần Viễn, đích thực là hợp tâm ý của cô.
"Quay lại."
"Vâng, tổng giám đốc." Bạch Dị xoay tay lái, trở lại chỗ vừa rồi Nam Tịch xuống xe.
Nhưng mà chỉ có vài cái lá bay xuống.
Sắc mặt Thẩm Tây Quyết ngày càng khó coi, nhìn chỗ mà Nam Tịch vừa đứng, lạnh lẽo đến cực hạn.
Cô quả nhiên là đang diễn trò! Anh mới đi không bao lâu, cô liền gấp không thể chờ mà chạy như bay, đến nơi có người trong lòng.
Người phụ nữ đáng chết!
...
Nam Tịch tay cầm một chai muối tiêu xốp giòn ở Phượng Tường Trai, ba thích ăn nhất là cái này. Vì thế khi vừa đi qua Phượng Tường Trai, cô liền bảo lái xe dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn cánh cổng quen thuộc, Nam Tịch có loại cảm giác xa xôi.
Nơi này, kiếp trước sau khi trở mặt với ba, cô liền không quay trở về nữa.
Nam Tịch hít một hơi thật sâu, rồi mới ấn chuông cửa.
Người mở cửa là quản gia của Nam gia, lúc nhìn thấy Nam Tịch thì bà hơi bất ngờ, sau đó lập tức tươi cười nói: "Tiểu thư, con đã trở về rồi, mau vào đi."
Vừa nói bà vừa đưa tay giúp Nam Tịch cầm chai muối tiêu xốp giòn.
"Mẹ Quý, ba con đâu?"
"Lão gia đang nghỉ ngơi ở trên phòng."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt đã tới phòng khách.
Ngồi trên ghế sofa là một người phụ nữ trung niên, mặc dù đã có tuổi nhưng do được bảo dưỡng kỹ càng, nên thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ. Bà ta đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng nói chuyện mới miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nam Tịch bà ta có hơi kinh ngạc, sao đột nhiên nha đầu này lại trở về?
"Ôi, ta còn tưởng là ai! Vẫn còn mặt mũi mà trở về sao?"
Khuôn mặt tinh xảo của Quan Tuyết hiện lên đầy vẻ mỉa mai cũng cay nghiệt, bà ta nhếch đôi mắt phượng lên lộ ra mấy phần cay độc.
Nam Tịch đi đến ghế salon ngồi xuống, liếc mắt nhìn Quan Tuyết, thản nhiên nói: "Tôi về nhà tôi, không được sao?"
Quan Tuyết là mẹ kế của cô, hồi nhỏ bà ta đã đối xử với cô đã không bình thường, nên đương nhiên cô sẽ không có hảo cảm với bà ta.
Trước kia mỗi khi Quan Tuyết nhằm vào cô, Tần Viễn liền đứng ra bảo vệ. Nhưng chẳng qua là một người đấm một xoa mà thôi.
Mục đích là để cho cô ỷ lại vào Tần Viễn, rồi âm mưu thâu tóm tài sản của nhà cô.
Ánh mắt Nam Tịch lóe lên một tia hận ý.
"Cô muốn về thì về, tôi chỉ là lo lắng lão gia bị người nào đó làm cho tức giận đến mức thăng thiên."
Quan Tuyết cố ý trừng mắt nhìn cô, nói xong liền đứng dậy đi lên tầng, trước khi đi còn nói với mẹ Quý: "Bà là gỗ à, còn không mau đi sắc thuốc!"
Mẹ Quý nghe vậy liền đi vào bếp, Nam Tịch đưa mắt nhìn bóng lưng của Quan Tuyết lên tầng, sau đó mới đi vào phòng bếp.
"Mẹ Quý, bệnh tình của ba con thế nào rồi?"
"Vẫn vậy, bác sĩ nói hiệu quả của thuốc chậm, nhưng cũng không gây tổn thương cho thân thể."
Mẹ Quý vừa nói vừa bận rộn chuẩn bị sắc thuốc, Nam Tịch lấy thuốc từ trong túi ra, chuẩn bị đưa thuốc đưa tới, nói: "Mẹ Quý, ba con uống thuốc lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy tiến triển gì, không bằng thử bộ thuốc mới này của con đi. Con đã cố ý đi tìm một lão trung y nổi danh, sắc lên uống có lẽ sẽ tốt hơn."