Chương 5: Chờ nhìn cô xấu mặt

Thẩm Tây Quyết ý vị không rõ ánh mắt rơi vào trên chiếc nhẫn kia, lấp lóe hào quang khiến cho lửa giận trong lòng anh giảm đi phân nửa.

Chiếc nhẫn kia, cô tìm được ở đâu?

Nam Tịch đối đầu với đôi mắt sắc bén của người đàn ông, chột dạ không thôi.

Anh đến từ lúc nào, nghe được những gì rồi?

Vạn nhất mà bời vì chuyện tối ngày hôm qua mà tức giận, trước mặt nhiều người như vậy, vạch trần cô vừa rồi khoác lác, thì phải làm sao bây giờ?

Một bên Triệu Kỳ nhìn thấy Thẩm tổng tới, câu môi cười lạnh, cũng không tin ở trước mặt Thẩm tổng, Nam Tịch còn có thể tiếp tục tự biên tự diễn!

Đương nhiên, những người chờ cô xấu mặt cũng không ít.

Tô Thiên Ngữ cũng là một trong số đó, chỉ là trên mặt cô ta vẫn phải làm ra bộ dạng lo lắng, đảm nhiệm tốt thân phận người hoà giải, cũng nhân dịp này có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Tây Quyết.

Cô ta tiến lên một bước, mở miệng nói: "Thẩm tổng, ngài giúp Nam Tịch giải thích một chút đi, tối hôm qua cô ấy đi cùng với ngài, đúng không?"

Nam Tịch nhíu mày, Tô Thiên Ngữ này đúng là người bạn độc địa, tận dụng mọi thứ mà.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Thẩm Tây Quyết, chỉ thấy đôi môi anh cong nhẹ...

Hỏng bét!

Nam Tịch không kịp nghĩ nhiều, cả người lao về phía Thẩm Tây Quyết.

Giờ phút này cô chỉ có một ý niệm trong đầu, không thể để cho Thẩm Tây Quyết nói chuyện!

Cô nhón chân lên, chủ động hôn đôi môi mỏng của người đàn ông, ngăn chặn thanh âm của anh.

Mà một cử động này không chỉ làm chấn kinh người bên ngoài, mà ngay cả Thẩm Tây Quyết cũng bị bất ngờ.

Cô vụng về hôn, vô tình lại thành gặm lấy môi của anh, liều chết ngăn chặn thanh âm mà anh muốn phát ra.

Anh không có hành động gì, hai tay đút túi quần, lạnh lùng nhìn cô, cứ như thể miếng thịt béo bở trước mặt không phải là đồ anh muốn ăn.

Một giây, hai giây, ba giây...

Nam Tịch không thấy anh đáp lại, ngược lại là tiếng cười trào phúng của Triệu Kỳ truyền vào trong tai cô, như thể muốn nói, nhìn đi, cho dù cô có chủ động dâng hiến thì Thẩm tổng cũng không để ý đến cô.

Nam Tịch nhíu chặt lông mày, hiển nhiên Thẩm Tây Quyết vẫn còn tức giận.

Lúc môi của cô chuẩn bị rời đi, chấp nhận sự chế giễu của mọi người.

Nhưng mà một giây sau, bàn tay ấm áp của người đàn ông bỗng nhiên chế trụ lấy gáy cô, cưỡng chế mà hết sức ôn nhu hôn, nghiêng chiếm hô hấp của cô.

Ai cũng không ngờ tới tình cảnh đảo ngược này, đám người kinh ngạc đến ngây người, trừng to mắt nhìn một màn trước mắt, thật lâu cũng không cách nào lấy lại tinh thần.

Hồi lâu sau, ngay lúc mà Nam Tịch sắp thiếu dưỡng khí, thì Thẩm Tây Quyết mới buông cô ra.

Ánh mắt của anh dán chặt vào đôi môi phiếm hồng của cô, trong ánh mắt đen sâu thẳm khiến người ta không nhìn thấu được cảm xúc.

Nam Tịch thở dốc một hơi thật sâu, thuận thế rúc vào trong ngực người đàn ông, khẽ bĩu môi, ánh mắt lộ ra sự đắc ý.

"Ông xã, nhiều người nhìn như vậy, thật không có ý tứ!"

Thẩm Tây Quyết thu hết sự đắc ý của cô vào mắt, anh nâng sợi dây chuyền ở cổ cô lên, bờ môi cong lên thành một đường như có như không.

Quay đầu nhìn về phía đám người, ánh mắt đầy sắc bén, khí tràng lạnh lẽo kia khiến đám người không tự chủ được cúi đầu.

Ngữ khí của anh trầm thấp, mang theo giọng điệu mệnh lệnh khó kháng cự: "Công ty nghiêm cấm nghị luận, nếu có lần sau nữa, thì tự mình rời đi."

Dứt lời, Thẩm Tây Quyết xoay người rời khỏi, trợ lý Bạch Dị lập tức đuổi theo.

"Điều tra xem chiếc nhẫn của cô ấy ở đâu ra."

Bạch Dị còn đang đắm chìm trong nụ hôn tuyệt mỹ vừa rồi của tổng giám đốc thì nghe thấy mệnh lệnh, lúc này mới hoàn hồn: "Vâng."

Đợi Thẩm Tây Quyết rời đi, Nam Tịch mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Lập tức cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt sắc bén bắn về phía Triệu Kỳ, câu môi hỏi lại: "Mới vừa rồi là ai nói vợ chồng chúng tôi tình cảm không tốt, cô sao?"

Sắc mặt Triệu Kỳ đen như đít nồi, cô ta gắt gao cắn chặt môi, quay đầu muốn đi.

Nam Tịch lại tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt cô ta, giữa lông mày lộ ra băng lãnh, "Cứ đi như thế, là đang khinh thường tôi hay khinh thường chồng tôi?"

"Cô..."

Một câu của Nam Tịch chặn cho Triệu Kỳ không cách nào phản bác.

Dù sao, Nam Tịch cũng là Thẩm Phu nhân, vừa rồi lời cảnh cáo của Thẩm tổng vẫn còn văng vẳng ở bên tai.

Tô Thiên Ngữ thấy thế, bước lên phía trước ngăn Nam Tịch lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi Nam Tịch, Triệu Kỳ cũng không phải cố ý, đều là những tên chó săn đưa tin nói lung tung, nên cô ấy mới hiểu lầm."

Nam Tịch liếc mắt nhìn Tô Thiên Ngữ giả vờ làm người tốt, cô vẫn chưa muốn vạch trần cô ta.

"Dù sao Thiên Ngữ cũng nói giúp cho cô, vậy tôi sẽ xem như là hiểu lầm. Có điều, cô nói xin lỗi đi!"

Nghe vậy, Triệu Kỳ lập tức muốn nổ!

"Cái gì? Muốn tôi xin lỗi cô, dựa vào cái gì?"

"Dựa vào tôi là Thẩm phu nhân, là vợ của Thẩm Tây Quyết! Chuyện vợ chồng chúng tôi, ai cho phép cô nói này nói kia?" Nam tịch nói như điều đương nhiên, khóe môi cô nhẹ nhàng giơ lên.

Triệu Kỳ bị chặn đến nghiến răng nghiến lợi, mà một đám người đứng xem đều đang nhìn cô ta, chờ lấy cô ta nói xin lỗi, mới chịu giải tán.

Một lúc lâu sau, Triệu Kỳ mới cắn răng, phẫn nộ nói: "Thật sự xin lỗi!"

Nói xong, cô ta giẫm giày cao gót, bước nhanh, biến mất ở trước mặt mọi người.

Nam Tịch mỉm cười, tâm tình rất tốt.

Tô Thiên Ngữ còn muốn cùng cô nói cái gì đó, cô giống như lơ đãng hất tay của đối phương ra, bước đi nhẹ nhàng, hướng về phía văn phòng của người đại diện đi đến.

...

"Đình tỷ."

Trong văn phòng, Kim Đình xoay người lại, khi nhìn thấy Nam Tịch, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức hô: "Nam tịch, sao em lại tới đây?"

Nam Tịch đi lên phía trước, ôm lấy mỹ nữ tóc ngắn trước mặt, ngọt ngào nói: "Em rất nhớ chị."

Kim Đình cười cười đẩy cô ra, giữa lông mày tràn đầy cơ trí và tỉnh táo của người đại diện kim bài, cô ấy vòng hai tay trước ngực, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

Thân là người đại diện cũ của Nam Tịch, Kim Đình đối nghệ sĩ dưới tay mình đều hiểu rất rõ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.

"Đình tỷ, em muốn nhận lại vai diễn trong kịch bản mới."

Nam Tịch cũng không kéo dài, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

Kim Đình nhíu mày, nhìn cô, trầm giọng nói: "Em biết nhân vật kia đã đưa cho Tô Thiên Ngữ rồi mà."

"Em biết, nhưng thế thì sao chứ, em không thể lấy về sao?"

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Nam Tịch, trên mặt Kim Đình biểu hiện sự khó xử.

"Nam Tịch, trước đó bởi vì em muốn kết hôn, lựa chọn rời khỏi ngành giải trí, cho nên nhân vật này mới chuyển cho Tô Thiên Ngữ. Nếu như bây giờ lật lọng, chỉ sợ sẽ dẫn đến chỉ trích, cũng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm bạn bè giữa hai người."

Nam Tịch nghe lời này, nội tâm buồn bực không thôi. Kiếp trước, cô chính là đem nhân vật này tặng cho Tô Thiên Ngữ, cuối cùng khiến cô ta có được chiếc chìa khoá thành ngôi sao, sau đó liên kết với Tần Viễn hại chết cô!

"Đình tỷ, em đã nghĩ thông suốt rồi. Cho dù kết hôn em cũng không nên từ bỏ sự nghiệp, nhân vật này đối với em rất quan trọng."

Kim Đình do dự, chưa kịp mở miệng thì bên ngoài cửa lại truyền đến một tiếng cười khẽ, mùi nước hoa sặc sụa đập vào mặt...