"Nam Tịch, trò chuyện với chú Nam sao?"
"Đúng vậy, hàn huyên một lúc."
"Vừa rồi nhìn em một mực ăn canh, chắc là khát nước rồi. Anh pha cho em một chén mật ong trà chanh nhuận hầu, hiệu quả không tệ."
Tần Viễn đưa cái chén trong tay cho cô, chất lỏng trong tay óng ánh lay động.
Nam Tịch nhìn thoáng qua, trong lòng âm thầm cảnh giác, trên mặt lại không hiển lộ ra.
Cô cười nhạt một tiếng, "Vừa vặn em cũng khát, cảm ơn anh."
Cô nhận chén nước, giống như nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, ba gọi anh, hẳn là có chuyện."
"Được rồi, nhưng em nếm thử trước đi, xem hương vị thế nào?" Ánh mắt ôn nhu của Tần Viễn nhìn cô.
Nam Tịch không nghi ngờ gì, cầm lấy cái chén uống một ngụm, sau đó tán thưởng gật gật đầu, dựng ngón cái lên.
Mắt thấy cô đã uống, mắt kính Tần Viễn hạ xuống xẹt qua một tia đạt được mục đích, anh ta dặn dò: "Vậy em cứ ở đây chờ anh, anh có đồ muốn cho em."
Nam Tịch mỉm cười, nhu thuận gật đầu, đưa mắt nhìn Tần Viễn đi vào thư phòng.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, cô đi đến bồn cây cảnh bên cạnh, nôn hết nước mật ong trong miệng ra.
Nam Tịch nhìn chằm chằm ly nước, vô luận có vấn đề hay không, đều phải mau chóng đem nó đi xử lý.
Cô bưng chén nước chuẩn bị đi xuống phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng của mình, thấy được hình bóng Tô Thiên Ngữ.
"Thiên Ngữ, cậu ở trong phòng tớ làm cái gì?"
Thanh âm Nam Tịch truyền đến, dọa Tô Thiên Ngữ nhảy một cái, cô ta quay đầu nhìn người phụ nữ mới bước vào, cười nói: "Ăn no rồi nên tớ tùy tiện đi dạo một chút, bất tri bất giác lại đi ngang qua phòng của cậu, muốn vào xem."
"Trước khi tớ thường xuyên đến tìm cậu chơi. Hai người chúng ta ngủ ở cùng một chỗ, cả đêm nói chuyện phiếm, chưa bao giờ hết chuyện. Khi đó tình cảm của chúng ta tốt bao nhiêu, không có chuyện gì là không nói, còn nói sau này tốt nghiệp muốn vào cùng một công ty xông xáo ngành giải trí, cậu còn nhớ không?"
Trong giọng nói của Tô Thiên Ngữ mang theo gợi nhớ, nhẹ tay mơn trớn cách bài trí trong phòng, một bộ dáng hoài niệm.
Nhưng hành động và lời nói lại khiến cho Nam Tịch cảm thấy mà buồn cười.
Cô đương nhiên không quên chuyện quá khứ, nhất là người bạn tốt cấu kết với người yêu phản bội cô, khiến cô rơi vào cái chết thảm.
"Tớ nhớ."
"Trước kia tình cảm của chúng ta rất tốt, nhà tớ nghèo, lúc học cao trung những người khác không muốn làm bạn với tớ. Chỉ có cậu tốt với tớ, dẫn tớ tới nhà cậu ăn cơm, mặc quần áo đồng phục mới, ngủ trên chiếc giường mềm mại. Bây giờ nghĩ lại... Khi đó chúng ta thật sự rất thân."
"Đúng vậy, trước kia là quá đơn thuần. Về sau chúng ta cùng tiến vào ngành giải trí, nhưng lúc này tớ mới phát hiện, hóa ra không phải mọi chuyện đều tốt đẹp như vậy. Đều nói ngành giải trí không có bạn thân thật sự, liệu sau này chúng ta có trở mặt thành thù không?" Lúc Nam Tịch nói lời này, ánh mắt mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, khóe miệng cười như có như không, nhìn Tô Thiên Ngữ.
Tô Thiên Ngữ lập tức lắc đầu nói: "Đương nhiên là không, chúng ta mãi mãi là chị em tốt. Mặc kệ người trong giới như thế nào, tớ mãi mãi cũng là người đối với tốt với cậu nhất, trung thành nhất. Nam Tịch, cậu phải tin tưởng tớ."
"Ừm, ngoài kia có quá nhiều bạn bè đâm sau lưng, đôi khi thật hoài nghi, có phải vĩnh viễn sẽ không có tình bạn chân thành?"
"Sao lại không có? Không phải có chúng ta sao, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ mãi mãi không thay đổi." Tô Thiên Ngữ đi lên phía trước, cầm thật chặt tay Nam Tịch, sức thuyết phục chính là chân thành.
Trong lòng Nam Tịch thầm khinh bỉ, trên mặt lại ra vẻ cảm động, gật đầu nói: "Thiên Ngữ, tớ rất may mắn khi quen biết cậu."
May mắn khi tôi có thêm một cơ hội, có thể nhìn thấu con người thật của cô. Những đau khổ kiếp trước cô gây ra cho tôi, kiếp này tôi sẽ trả toàn bộ lại cho cô.
"Đây là chén mật ong trà chanh, là anh trai tự mình pha, ba tớ nói uống rất ngon." Nam Tịch cầm cáu chén trong tay đưa cho Tô Thiên Ngữ, vỗ vỗ bờ vai của cô ta, lại nói: "Chuyện lần trước ở yến hội, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện qua rồi. Vừa rồi tớ ở dưới lầu nghe thấy cậu ho khan, sắc mặt cũng không tốt lắm, ngã bệnh sao? Mau uống chén nước cho nhuận họng, nhìn bộ dáng này của cậu tớ cũng rất đau lòng."
Nam Tịch thật lòng nói khiến Tô Thiên Ngữ không nghi ngờ gì, cứ cho là Nam Tịch bị mình nói cho cảm động, trong lòng còn mừng thầm.
Cô ta tiếp nhận chén nước, một lần uống cạn chén trà, thuận tay để ly xuống, "Ừm, hương vị không tệ, cảm ơn cậu."
"Khách khí với tớ làm gì." Ánh mắt Nam Tịch liếc đến cái chén trống không trên bàn, khóe miệng kéo lên một nụ cười đắc ý.
Cô ngược lại muốn xem xem, cái chén của anh trai tốt rốt cuộc trộn lẫn những thứ gì.
Tô Thiên Ngữ nhìn Nam Tịch, cảm thấy giờ phút này không khí vừa vặn, thừa cơ hỏi: "Nam Tịch, nghe nói chị Tĩnh Hi giới thiệu cho cậu một bộ phim, lại là của nhà chế tác lớn, cậu có thể nhận vai nữ hai, thật sự là quá may mắn."
"Ừm, công ty xác thực rất coi trọng bộ phim này."
"Haiz, đáng tiếc tớ không có vận tốt như vậy. Nam Tịch… Cậu có thể giúp tớ nói với Thẩm tổng một tiếng, an bài cho tớ một vai được không? Tớ không cần đất diễn, chỉ muốn có cơ hội ở cùng một tổ quay phim với cậu thôi." Tô Thiên Ngữ nói đến đây làm bộ dạng đáng thương nhìn Nam Tịch, trong mắt lóe lên khát vọng.
Cô ta từ chỗ một đạo diễn nhỏ biết được bộ phim này không tầm thường, cho nên mới nghĩ cách chen chân vào.
Nên lúc nãy mới diễn tỷ muội tình thâm với Nam Tịch.
Nam Tịch nhìn sắc mặt của Tô Thiên Ngữ, trong lòng âm thầm trào phúng, trên mặt lại lộ ra tua khó xử, cười lắc đầu.
"Thiên Ngữ, không phải tớ không muốn giúp cậu, chỉ là… dù sao tớ cũng là do chị Tĩnh Hi giới thiệu, bộ phim này là do chị ấy giật dây, nếu cậu muốn vào... Chỉ sợ phải được chị ấy đồng ý."
Nam Tịch nói, hai mắt tỏa sáng, chân thành đưa ra đề nghị: "Nếu không cậu đi tìm chị Tĩnh Hi xem sao? Trước đó tớ thấy quan hệ của hai người cũng không tệ, cậu đi tìm chị ấy có lẽ chị ấy sẽ không cự tuyệt đâu."
Tô Thiên Ngữ nghe vậy thì mặt biến sắc...