Quan Tuyết nắm lấy cơ hội, lại nói một câu: "Nhìn xem tôi nói không sai chứ. Ngay cả Thiên Ngữ cũng nhìn ra được quan hệ hai người không tốt, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Nam Tịch mắt lạnh nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, ánh mắt ba cô ở đối diện lại đang dò xét, cô nhẹ nhàng kéo khóe môi, "Tây Quyết thực sự rất bận, cố gắng kiếm tiền chỉ để cho con có một cuộc sống tốt hơn, mà không phải người khác nói con cũng không để ý."
"Bọn con xung đột bao giờ chứ? Từ trước đến nay anh ấy rất thương con, có tài nguyên tốt đều giữ lại cho con. Ba, người không biết gần đây con chút danh tiếng đều là công lao của Tây Quyết. Nếu như anh ấy không thương con, liệu con có tài nguyên tốt như vậy sao?"
Nam Tịch vừa nói xong, chỉ thấy Tô Thiên Ngữ biến sắc.
Tô Thiên Ngữ vụиɠ ŧяộʍ hận đến nghiến răng, hiện tại tài nguyên trên tay Nam Tịch lẽ ra phải thuộc về cô ta!
Nam Tịch nói xong, quay đầu gắp cho ba Nam một ít đồ ăn, làm nũng nói: "Ba, đừng nghe những người khác nói lung tung, con với Tây Quyết rất tốt."
Nghe vậy, nội tâm Nam Hùng cũng hơi buông lỏng.
"Ừm, vậy là tốt rồi, ăn cơm đi."
Tần Viễn nhìn hết thảy mọi việc, suy nghĩ một chút, liền gắp đồ cho Nam Tịch.
"Nam Tịch, đây là món vịt quay em thích ăn nhất, lúc về anh có ghé qua mua, mau nếm thử đi."
Nam Tịch cúi đầu, mắt nhìn trong miếng vịt quay trong bát, dùng đũa gắp lên, đạm mạc nói: "Cảm ơn anh Tần Viễn, nhưng em không thích ăn vịt quay."
"Hả? Anh nhớ trước đây em rất thích ăn vịt quay, sao đột nhiên lại không thích?" Tần Viễn hơi kinh ngạc, mang theo vài phần cưng chiều cười, tiếp tục nói: "Trước kia em còn thường xuyên quấn lấy anh, bắt anh đi mua cho em."
"Đúng vậy, Nam Tịch. Tớ nhớ cậu đã từng nói, thích nhất là ăn vịt quay ở chỗ này, còn lôi tớ đi xếp hàng, nói muốn mua cho anh Tần Viễn ca ăn, đây cũng là món anh ấy thích ăn nhất." Tô Thiên Ngữ giống như vô tình, lại đem Nam Tịch đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Mày rậm Nam Hùng khẽ cau lại, không nói tiếng nào.
Nam Tịch nhìn hai người diễn trò, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn, cô cười, hỏi lại: "Cậu có vẻ hiểu rất rõ tớ nhỉ?"
"Con người ai cũng sẽ thay đổi, trước kia thích không có nghĩa là hiện tại thích. Món đồ chưa có thử qua đều sẽ hiếu kỳ, bây giờ nghĩ lại cùng lắm cũng chỉ là một con vịt quay, lắm mỡ lại nhiều dầu."
Nam Tịch nói xong, cũng không nhìn Tần Viễn một chút, dường như không thấy được anh ta đang xấu hổ.
"Khẩu vị của tớ đã sớm thay đổi, cho nên từ nay về sau đừng có nói trước kia tớ thích gì. Tớ nhớ cậu cũng thích ăn vịt quay, cái này vẫn nên để cho cậu ăn thì hơn."
"A, tớ hiểu rồi." Tô Thiên Ngữ hơi xấu hổ cười cười, lập tức lại có mấy phần cô đơn nói: "Dạo này không có nhiều thời gian cùng cậu tâm sự, bây giờ cậu có rất nhiều tài nguyên tốt, nhân khí ngày càng cao, tớ muốn cũng không đuổi kịp cậu."
"Ngành giải trí rất phức tạp, hai người các con tình cảm tốt, có gì thì giúp đỡ lẫn nhau. Nam Tịch, bản thân con cũng cẩn thận một chút." Lúc này, Nam Hùng mới mở miệng nói.
Đối với sự dạy bảo của ba Nam, Nam Tịch gật đầu, cô nhìn bộ dáng giả bộ đáng thương Tô Thiên Ngữ, nói: "Con đã biết, ba."
Sau khi ăn tối xong, Nam Tịch đẩy xe lăn đưa Nam Hùng về thư phòng, cô rót cho ông một chén trà.
"Ba, thật xin lỗi... Trước kia đều là con không hiểu chuyện, để cho ba phải lo lắng. Hiện tại con đã trưởng thành, biết quá khứ mình không tốt, làm ba tổn thương đến thân thể, đều là lỗi của con." Nam Tịch ngồi xổm ở trước mặt ba Nam, nhu thuận nói.
Thanh tâm nhận lỗi l, tiếp theo...
Mặc dù ba Nam ngoài mặt cứng rắn nhưng tâm lại như đậu hũ, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô chịu nhận ra lỗi lầm, ông lại không tiếp tục mắng mỏ cô được.
Nam Hùng vui mừng nhẹ gật đầu, "Nhìn thấy con trưởng thành hơn nhiều, ba thực sự an tâm."
"Ba, con không muốn ba quá lao lực... Không bằng như vậy đi, con đến công ty giúp ba một tay, mặc dù con không hiểu về quản lý phương diện này, nhưng con có thể học."
Nghe được con gái nói như vậy, Nam Hùng hơi kinh ngạc nhíu mày, từ lúc nào mà con gái của ông bắt đầu có hứng thú đối với việc quản lý công ty?
Ông cười ra tiếng, lập tức khoát khoát tay, "Con là con gái thì sao hiểu được chuyện của công ty? Với lại hiện tại công ty phát triển cũng rất tốt, có Tần Viễn ở đây, con hông cần lo lắng."
"Ba vất vả cả đời cũng là vì cái nhà này. Bây giờ con đã lập gia đình, ba hi vọng con và Tây Quyết có thể hạnh phúc."
Dừng một chút, Nam Hùng lại nói: "Không phải con thích diễn xuất sao? Hiện tại con có thể chuyên tâm đi diễn, hoàn thành giấc mộng của mình, cũng đừng bỏ quên Tây Quyết."
Nam Tịch nghe vậy trong lòng hơi thất vọng.
Cô mới nói vài ba câu ba sẽ không hoàn toàn tin tưởng cô, bây giờ ba đối với Tần Viễn rất tín nhiệm, mà trước mắt Tần Viễn cũng chưa phạm sai lầm gì trước mặt ba.
Nếu như cô mạo muội nói xấu Tần Viễn, sợ rằng kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, khiến ba không vui.
Xem ra cô phải nghĩ biện pháp khác, vạch trần Tần Viễn - hình tượng đứa con hoàn hảo này cái này
Hai người đổi chủ đề hàn huyên, sau khi Nam Tịch từ thư phòng ba đi ra, vừa đi được hai bước liền gặp Tần Viễn.
Anh ta đang bưng cái chén, trên mặt treo nụ cười ôn nhu, hướng cô đi tới...