Hôm sau, Nam Tịch từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, bên trong tân phòng cũng chỉ có một mình cô.
Mặc dù rất mất mát, nhưng...
Nhìn thấy chiếc nhẫn trở về trên ngón áp út, Nam Tịch câu môi cười một tiếng, cô đã tìm được.
Cô nâng mắt nhìn thời gian, giống như kiếp trước, đêm tân hôn với tuần trăng mật đều bị cô phá nát.
Nhưng trước mắt, có một chuyện so với tuần trăng mật còn quan trọng hơn, cần cô phải làm!
Nam Tịch vào gara tìm một chiếc xe thể thao, hướng về phía công ty giải trí chạy tới.
Tập đoàn Thẩm thị tọa lạc ở trung tâm thành phố, với các tầng cao vυ"t đến tận mây xanh, hệt như người khổng lồ đứng trong thành phố.
Mà chỗ công ty của cô, chính là công ty giải trí MY, công ty con của tập đoàn Thẩm thị.
Bây giờ cô mới tốt nghiệp không lâu, chỉ là một nghệ sĩ tân binh.
Nam Tịch giẫm giày cao gót, nhẹ nhàng tiến vào MY, một đường nhận lấy biết bao cặp mắt khác nhau, trong đó có khinh thường cùng xoi mói.
"Nam tịch, sao cậu lại tới đây?" Một thanh âm mềm mại xen lẫn kinh ngạc truyền đến. Nam Tịch lướt mắt về phía đó, là Tô Thiên Ngữ.
Nhìn người tới, Nam Tịch sững sờ, nỗi hận kiếp trước dâng lên, nhưng cô vẫn cố gắng kìm xuống, bất động thanh sắc, khoé môi khẽ giương lên, cười nói: "Nhìn thấy tớ nên rất vui phải không?"
"Đương nhiên... Nhưng không phải cậu nói muốn rút lui sao?" Tô Thiên Ngữ còn tưởng rằng, hôm nay sẽ không nhìn thấy Nam Tịch ở công ty. Ba ngày trước, người đại diện còn đem một vai phụ của Nam T sang cho cô ta.
Không đợi Nam Tịch đáp lại, một tiếng cười nhạo truyền đến, đánh gãy lời cô ——
"Ôi, đây không phải là nhân vật nữ chính lên đầu đề hôm nay đó sao? Nam Tịch, chúc mừng cô đã lên hot search, ảnh chụp rất sắc nét nha!"
Cùng với giọng nói đầy trào phúng, người mới ký kết Triệu Kỳ với cái thân hình con rắn nước đi tới, trên mặt mang theo ý cười châm chọc, lắc lắc màn hình điện thoại trong tay.
Phía trên còn có dòng chữ to màu đỏ chói mắt——
Nón xanh từ trên trời rơi xuống, cô vợ mới cưới của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm đêm khuya vào khách sạn hẹn hò với người đàn ông bí mật!
Đằng sau còn kèm theo hình ảnh Nam Tịch mặc váy cưới lo lắng nhìn bốn phía xung quanh.
Nam tịch khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp, nhìn lướt qua tin tức trong đó, trên mặt không có chút biểu cảm nào, khóe môi cười thong dong, bình tĩnh.
Kiếp trước, cô đích thị là vào đêm tân hôn chạy trốn đến khách sạn tìm Tần Viễn, nhưng cũng là có nguyên nhân.
Là Tô Thiên Ngữ nói cho cô, Tần Viễn đang đợi cô ở đó.
Nhưng sau khi cô vào thì làm gì có Tần Viễn, chỉ có Thẩm Tây Quyết đang thịnh nộ, bắt cô trở về!
Về phần ngày hôm sau bị paparazzi chụp được đưa lên tiêu đề, cô không thể giải thích, mà trong kiếp trước cô cũng không muốn cãi lại.
Nhưng bây giờ không giống với hồi đó, Nam Tịch cũng không muốn để chậu nước bẩn này dội lên người.
Lúc này, Tô Thiên Ngữ đứng ra, giúp cô nói nói: "Đây đều là nhà báo viết linh tinh, Nam Tịch căn bản không phải loại người này!"
Triệu Kỳ chế nhạo hỏi: "Vậy cái này ảnh chụp này giải thích thế nào?"
Tô Thiên Ngữ ra vẻ nóng nảy phản bác: "Nam Tịch đến đó nhất định có lý do, khả năng..."
Nam Tịch nghe Tô Thiên ngữ càng nói càng tô càng đen mình, trong lòng cười lạnh. Cô đẩy Tô Thiên Ngữ đang đứng trước mình ra, đi đến trước mặt Triệu Kỳ, sau đó đoạt lấy điện thoại của đối phương, nhìn vào màn hình. Nam Tịch bộ mặt ghét bỏ, chậc chậc nói: "Kỹ thuật chụp ảnh thật kém, rõ ràng dáng dấp của tôi rất đẹp, lại bị dìm như vậy."
Nói xong, cô tiện tay ném ngược điện thoại trở về, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, "Không phải cô muốn biết vì sao tôi lại đến khách sạn sao? Vậy tôi sẽ mở lòng từ bi nói cho cô biết, đấy chính là sở thích nhỏ của vợ chồng chúng tôi vào đêm tân hôn."
"Sở thích? Nam Tịch, cô cho rằng chúng tôi đều là đồ đần sao?" Triệu Kỳ bật cười, nhìn Nam Tịch với ánh mắt càng thêm trào phúng.
"Ừm, trong mắt của tôi, cô thật sự rất ngốc!"
Triệu Kỳ bị nói mà thay đổi sắc mặt, "Nam Tịch, cô cứ giả vờ đi, Thẩm tổng căn bản sẽ không đùa với loại nhàm chán, suốt ngày diễn trò như cô!"
Tô Thiên Ngữ nhìn bầu không khí náo nhiệt này, người xung quanh vây xem cũng rất nhiều, nội tâm không khỏi đắc ý, loại bê bối này đương nhiên càng náo nhiệt càng tốt.
Nam Tịch đang muốn mở miệng ——
Tô Thiên Ngữ lại lôi kéo ống tay áo của Nam Tịch, nói khẽ: "Nam Tịch, đừng phí lời với cô ta, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, nếu tiếp tục sẽ không hay."
Triệu Kỳ nghe được lời nói của Tô Thiên Ngữ, càng thêm xác định trong lòng Nam Tịch có quỷ. Cô ta tiến lên một bước, chú ý tới trên tay đối phương trơn bóng một mảnh.
"Nếu như không phải cô chột dạ, vì sao lại không có mang nhẫn cưới? Chỉ sợ nhẫn cưới đã sớm làm mất rồi nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều rơi vào ngón tay áp út của Nam Tịch, trên ngón tay trắng nõn kia quả nhiên không có nhẫn cưới!
Chẳng biết từ lúc nào mà Thẩm Tây Quyết đã dừng lại cách đó không xa, nghe thấy âm thanh chanh chấp, ánh mắt của anh đảo qua ngón tay của người phụ nữ, đôi mắt càng thêm băng lãnh.
Mà trợ lý Bạch Dị lại phát giác được áp thấp xung quanh tổng giám đốc đang không ngừng xuống thấp, anh ta ngừng thở, chiến trận này tựa như chiến trường Tu La vậy.
Bên này, Nam Tịch dường như sớm đã ngờ tới sẽ có người lấy nhẫn cưới làm lý do.
Cô mỉm cười, lấy sợi dây chuyền được giấu trong cổ áo ra.
Mặt dây chuyền sáng lấp lánh dưới ánh đèn, là một chiếc nhẫn kim cương, ánh sáng của nó phát ra đầy rực rỡ làm chói mắt người nhìn.
Nam Tịch nhếch môi, thanh âm có chút đắc ý, "Nhẫn cưới là vật trọng yếu như vậy, đương nhiên tôi phải hết sức bảo vệ. Đeo trên tay nhỡ đâu làm mất thì sao? Chỉ có để ở trong người, tôi mới an tâm."
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, anh cất bước đi về phía Nam Tịch.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Nam Tịch dường như cảm nhận được cái gì, cô quay người, đối diện là một đôi mắt thâm thúy...