Chương 38: Để anh theo đuổi lại vợ

Sau khi Thẩm Tây Quyết rời đi, đến đêm vẫn chưa về.

Nam Tịch hoàn toàn mất tâm tình, ngã xuống giường lật qua lật lại cuối cùng vẫn không ngủ không, sáng sớm hôm sau cô bị tiếng chuông điện thoại của ba Nam làm cho tỉnh lại.

"Chào buổi sáng ba."

Nam Tịch cầm chiếc điện thoại bị vỡ màn hình, ánh mắt mơ màng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang khiến người ta không thể mở nổi mắt.

"Dạo này rất bận sao?"

Thanh âm của ba Nam truyền đến, không nghe ra vui hay buồn.

Nam Tịch lên tiếng: "Vẫn vậy ạ."

"Hôm nay có rảnh không, con với Tây Quyết cùng về ăn tối đi."

Nam Tịch sững sờ, nhớ tới điện thoại tối hôm qua của Tần Viễn, xem ra ba thật sự muốn gặp cô.

Không kịp nghĩ nhiều, cô liền vâng một tiếng, nói: "Vâng, đúng rồi… Sức khỏe của ba dạo này thế nào rồi, ba có uống thuốc đúng giờ không?"

"Ừm, thuốc kia gần đây mới thấy tác dụng, hiệu quả cũng không tệ lắm."

Nghe thanh âm của ba Nam trong điện thoại rất tốt, tảng đá trong lòng Nam Tịch cũng được gỡ xuống.

Có thể do sau khi cô thay đổi thuốc mới có tác dụng, lâu rồi cô cũng không về nhà, nhân cơ hội này thêm chút thuốc, thay ba cẩn thận hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Tịch ngây người một lúc mới đi rửa mặt.

Vệ sinh cá nhân xong, cô nhìn điện thoại, khẽ bĩu môi bấm số gọi cho Thẩm Tây Quyết.

"..." Điện thoại kết nối được một lúc nhưng vẫn không có người nghe.

Cô mím môi, cúp điện thoại, nhăn nhăn cái mũi tự nhủ: "Đồ đàn ông nhỏ mọn, lại còn giận dỗi!"

Cô không gọi điện cho anh nữa mà chỉ gửi đi một tin nhắn ——

"Em về nhà một chuyến thăm ba"

Về phần anh… có tới hay không? Tối hôm qua sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định sẽ ngó lơ anh một khoảng thời gian, tuyệt đối không thèm đối tốt với anh nữa.

Để anh hối hận khi đã đánh mất đi người vợ đáng yêu này, sau đó theo đuổi lại!

Hừ, tiểu thuyết đều viết như thế.

Sau khi nghĩ thông suốt, Nam Tịch liền đi ra cửa, tiện đường mua mua một chiếc điện thoại mới, nhưng giao diện màn hình trống không, không hề hồi âm nào từ phía Thẩm Tây Quyết.

Cô hơi thất vọng cúi đầu xuống, cốt khí trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì, Thẩm Tây Quyết tồi tệ này, chỉ biết bắt nạt cô!

...

Nam gia.

Nam Tịch mang theo thực phẩm dinh dưỡng vào nhà, liếc mắt đã thấy Quan Tuyết và Tô Thiên Ngữ đang ngồi trên ghế salon.

Mày cô khẽ nhíu lại, sao Tô Thiên Ngữ lại đến đây?

Tô Thiên Ngữ nhìn thấy Nam Tịch, đứng lên nhẹ nhàng cười nói: "Nam Tịch, cậu về rồi, tớ cầm giúp cậu."

Nam Tịch có chút nghiêng người tránh khỏi tay của đối phương, nhàn nhạt nói: "Không cần, sao cậu đến đây?"

"Tớ tới thăm chú, cậu thật là có hiếu, mỗi lần về nhà đều mua nhiều đồ như vậy."

Quan Tuyết ngồi trên ghế salon nghe được Tô Thiên Ngữ nói vậy thì hừ lạnh một tiếng, bà ta liếc mắt nhìn đồ trong tay Nam Tịch, cười khẩy nói: "Để cho người ngoài nhìn, chuẩn bị cũng thật chu đáo."

Nam Tịch mới không thèm để người mẹ kế này, cô coi bà ta như không tồn tại, không hề tiếp lời.

Trong phòng khách, lập tức là một mảnh yên tĩnh.

Quan Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi lên trên tầng.

Một lát sau, Quan Tuyết đỡ Nam Hùng chậm rãi đi xuống.

Nam Tịch thấy thế, nhanh chân đến đón, "Ba."

"Ừm, về rồi!" Nam Hùng nhẹ gật đầu, nói: "Hôm nay Thiên ngữ hôm nay cũng tới thăm ta, thân có lòng, ở lại dùng bữa đi."

"Vâng, cảm ơn chú."

Tô Thiên Ngữ vừa dứt lời, Tần Viễn cũng bước vào phòng, khóe miệng mang theo nụ cười nho nhã, "Chú Nam, mẹ."

Sau đó anh ta nhìn về phía Nam Tịch, mỉm cười nói: "Nam Tịch, em cũng về rồi."

Nam Tịch gật đầu, không nói tiếng nào, quay người đỡ ba Nam đi đến bàn ăn.

Theo cấp bậc trong nhà, Nam Hùng ngồi ở vị trí chủ vị, Quan Tuyết ngồi bên cạnh ông, rồi đến Tô Thiên Ngữ. Phía đối diện là Nam Tịch, bên cạnh là… Tần Viễn.

Trên bàn bày thức ăn vô cùng phong phú, trong đó có mấy món là Nam Tịch thích ăn nhất, người làm ở một bên cười nói: "Lão gia biết tiểu thư về, cố ý bảo nhà bếp làm mấy món cô thích ăn."

Nam Tịch ngước mắt, hướng ba Nam cười, "Cảm ơn ba."

Trên mặt Nam Hùng không có biểu hiện gì, nhưng từ lần trước Nam Tịch về nhà, ông cũng không có tức giận, chí ít lần trước Nam Tịch đã cho ông thấy thái độ quyết tâm, về sau sẽ phủi sạch quan hệ với Tần Viễn, cô gắng làm tốt vai trò Thẩm phu nhân.

Quan Tuyết đưa cho Nam Hùng một chén canh, nhưng tâm tư Nam Hùng lại không đặt trên đồ ăn, ông nhìn Nam Tịch, hỏi: "Nam Tịch, Tây Quyết bận sao?"

"Đúng vậy ạ, gần đây chuyện của công ty tương đối nhiều, anh ấy không về được. Anh ấy gửi lời hỏi thăm sức khỏe ba, còn mua rất nhiều đồ gửi con mang về cho ba bồi bổ thân thể."

Nam Tịch mỉm cười ứng phó, ung dung không vội vã.

Nhưng Quan Tuyết nghe cô nói như vậy, cười nhạo nói: "Nói thì dễ nghe, căn bản cậu ta đâu có để ý đến cô. Hôm nay cô về nhà mẹ, cậu ta cũng không về, gia yến cũng từ chối nói không rảnh. Thật không biết ở Thẩm gia cô có thực sự sống tốt không?"

Tiếng nói vừa dứt, bầu không khí hài hòa nháy mắt trở nên ngưng đọng...

Ánh mắt người làm đều đổ dồn về phía Nam Tịch, trong mắt của Tô Thiên Ngữ cũng giấu đi một phần cười trên nỗi đau của người khác.

Quan Tuyết nhìn thấy Nam Hùng nhíu mày trầm mặc, cũng không cảm thấy bản thân có lời nói nào quá phận, bà ta đều đang vì Nam Tịch mag suy nghĩ a.

"Thẩm tổng là con rể của Nam gia, công ty còn trông cậy vào cậu ta đầu tư vốn. Nam Tịch, cô cần phải nắm chặt lấy người cậu ta, đừng để đến lúc cả người cả của cũng không còn."

Tô Thiên Ngữ thấy Nam Tịch không lên tiếng, trong lòng cười thầm, chỉ sợ Nam Tịch không có mặt mũi đáp trả lại.

Đã thế này rồi không bằng để cô ta nói giúp vậy.

Trên mặt Tô Thiên Ngữ ra vẻ lo lắng, giải thích: "Cô chú, không phải như hai người nghĩ đâu. Nam Tịch và Thẩm tổng… vợ chồng cậu ấy mặc dù có chút xung đột, nhưng không đến mức sẽ tổn thương tình cảm..."

Câu nói kế tiếp không cần nói ra cũng đủ để cho người khác hiểu chuyện gì đang xảy ra.