Chương 37: Anh thật muốn bóp chết cô

Cô chưa đáp lại, Tần Viễn đã lần nữa lên tiếng: "Tịch Tịch, có nhớ anh trai không?"

Nam Tịch: Tôi ọe...

Thẩm Tây Quyết: A!

"Đúng rồi, dạo này thân thể của chú chuyển biến rất tốt, ngày mai em về nhà một chuyến, cùng chú Nam tâm sự, cải thiện mối quan hệ cha con. Em yên tâm, anh sẽ nói giúp cho em."

Nam Tịch vô ý thức đưa mắt nhìn Thẩm Tây Quyết, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

"Tịch Tịch, em còn đang nghe không? Em không nói lời nào sẽ khiến anh lo lắng."

Tần Viễn lại hỏi cô một tiếng, ngữ khí ôn nhu lại quan tâm, khiến Thẩm Tây Quyết nổi trận lôi đình, không thể nhịn được nữa!

Điện thoại của Nam Tịch đột nhiên bị đoạt đi, sau đó chỉ nghe thấy "ba" một tiếng thật lớn ——

Điện thoại hung hăng bị ném xuống đất!

Màn hình vỡ vụn thành một mảng đen kịt, thanh âm của Tần Viễn dừng hẳn, mà Nam Tịch lại bị hành động bất thình lình của Thẩm Tây Quyết làm cho giật nảy mình.

Cô che ngực, một mặt luống cuống nhìn Thẩm Tây Quyết, ánh mắt anh lạnh lẽo cực độ nhìn cô chằm chằm, mang theo thịnh nộ, hận không thể coi cô là con kiến mà một phát bóp chết!

"Ở ngay trước mặt anh còn cùng anh trai tốt liếc mắt đưa tình, Nam Tịch, em cho rằng anh chết rồi sao?"

Ba chữ anh trai tốt đặc biệt nặng nề, tựa như muốn xuyên qua màn hình nghiền nát Tần Viễn thành từng mảnh.

Nam Tịch nhìn Thẩm Tây Quyết đang không ngừng nổi giận, cô nghĩ mà sợ, bộ dạng này cũng quá dọa người.

Ăn dấm thì ăn dấm, tính khí nóng nảy đúng là bệnh, cần phải trị!

"Em… Em không có, em không biết anh ta sẽ gọi điện thoại cho em..."

Giờ phút này Nam Tịch giờ thật sự là hết đường chối cãi.

Thẩm Tây Quyết cười lạnh, ảnh mắt lạnh lẽo đến cực điểm nhìn cô, giống như từng mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng chỗ cô mà bắn tới!

Anh đưa tay nắm cằm của cô, lực đạo tăng thêm mấy phần, chất vấn: "Em cho rằng anh sẽ tin? Thường ngày không có nhiều thời gian nói chuyện, nên muốn hẹn thời gian cố định rồi điện thoại cho em? Hửm?"

Nam Tịch bị đau khẽ nhíu mày, cô rất muốn nói cho Thẩm Tây Quyết biết mình căm ghét và hận Tần Viễn như nào!

Nhưng cô không thể...

Cô khó khăn cắn răng, thanh âm rõ ràng: "Em không lừa anh, em... Chỉ coi anh ta là anh trai."

"Anh trau?" Hai chữ này càng làm cho người đàn ông thêm tức giận ——

"Không làm được tình nhân, làm anh em cũng không tệ đúng không?"

Nam Tịch im lặng!

Cô thật muốn anh một cái liếc mắt, nói thầm trong lòng: Đàn ông mà ghen so với phụ nữ còn kinh khủng hơn!

"Thế nào, bị anh nói trúng rồi?"

Thấy cô không nói lời nào, nội tâm Thẩm Tây Quyết bùng cháy đốt tới cổ họng.

Nếu như có thể anh thật muốn bóp chết cô, để cô hoàn toàn thuộc về mình, ở bên cạnh anh, không cho phép cô có bất cứ quan hệ nào với người đàn ông khác.

"Anh rốt cuộc muốn em làm gì mới bằng lòng tin tưởng hiện tại trong lòng em chỉ có một mình anh?" Nam Tịch đỏ mắt, ủy khuất lại vô tội nhìn anh, trong mắt đẩy vẻ nghiêm túc, thành khẩn nói: "Thẩm Tây Quyết, em yêu anh!"

Đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh, nghiêm túc mà chân thành.

Cô trùng sinh trở về, chỉ muốn trân trọng mối quan hệ giữa hai người, sau đó nghiêm túc yêu anh.

Thẩm Tây Quyết nghe Nam Tịch nói chữ yêu, lực đạo trên tay bỗng dưng buông lỏng, nhưng một giây sau anh lại nhìn nước mắt trong ánh mắt của cô, không biết tình cảm này là thật hay là giả.

Dù sao hiện tại cô cũng là diễn viên.

"Chứng minh em yêu anh!"

Nam Tịch nghe vậy, khẽ cắn môi dưới, nghĩ thầm đêm nay làm nhiều như vậy, không phải là vì nhanh bổ nhào vào anh, để anh trở thành người đàn ông của cô sao, còn muốn cô chứng minh như thế nào?

Cô nghĩ đến đây, thôi bỏ đi, nhón chân lên chủ động hôn lên môi Thẩm Tây Quyết.

Trong mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, khiến trong lòng Nam Tịch rất khó chịu.

Cô chuẩn bị đêm lãng mạn như vậy mà làm thành dạng này, anh lại không tin tưởng cô, cũng giấu diếm chuyện người kia ở trong bệnh viện... Nghĩ tới những chuyện này, nội tâm Nam Tịch đặc biệt khó chịu.

Ủy khuất thì thôi đi, còn bị anh chất vấn nghi ngờ tấm chân tình.

Đôi tay mảnh khảnh của người phụ nữ chạm vào những chiếc cúc áo sườn xám khiến nó không tình nguyện và trượt xuống.

Thật sự cô không muốn Thẩm Tây Quyết coi mình là loại phụ nữ như vậy.

Nhưng bây giờ, cô còn có biện pháp khác có thể chứng minh chân tình sao?

Chưa từng nghĩ một chút do dự cùng ủy khuất này lại khiến Thẩm Tây Quyết hiểu lầm rằng cô không muốn.

Người đàn ông câu môi cười lạnh, nhìn động tác chậm rãi của người phụ nữ, trong ánh mắt lãnh ý càng thêm rõ ràng.

A, mới vừa rồi còn dùng sức trêu chọc anh, muốn cùng anh phát sinh quan hệ.

Bây giờ vừa mới nhận điện thoại của Tần Viễn, cô lại bắt đầu hồi tâm chuyển ý, hồn cũng bay đến trên người đàn ông kia rồi!

Nhìn cô không tình nguyện như vậy anh thật muốn bóp chết cô!

"Đủ rồi." Người đàn ông lạnh lùng đánh gãy động tác của Nam Tịch, mắt đen híp lại, cười lạnh một tiếng: "Trong lòng em, từ đầu đến cuối anh đều không bằng người anh tốt kia. Đã như thế thì đừng miễn cưỡng!"

Dứt lời, anh đẩy người phụ nữ trong ngực ra, không chút một chút ôn nhu.

Nam Tịch kinh ngạc, chớp mắt một cái, lập tức giải thích: "Không phải như vậy..."

Nhưng không đợi cô nói hết lời, Thẩm Tây Quyết đầu cũng không quay lại trực tiếp rời đi.

Nam Tịch đuổi theo vài bước, trơ mắt nhìn người đàn ông còn đang phẫn nộ rời đi, cô tức đến dậm chân, gần như sắp khóc: "Đồ đầu gỗ! Sao anh không chịu hiểu chứ, đại ngốc mà!"