Chương 35: Rốt cuộc là ai mà khiến anh để tâm như vậy?

Gió êm sóng lặng hai ngày sau, Nam Tịch thử vai "Linh lung xương", mọi người cạnh tranh rất khốc liệt, trong đó không thiếu diễn viên có thực lực.

Cô thể hiện ra trạng thái tốt nhất, thử vai xong liền về nhà chờ tin.

Kiếp trước mặc dù sau khi kết hôn cô liền rời khỏi giới giải trí, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh trong showbiz. Theo như cô biết, bộ phim tiên hiệp này sẽ mở ra mạng lưới phim thời đại mới.

Không khoa trương chút nào nếu nói đây là đại sự kiện quan trọng trong mạng lưới phim.

Nếu được phân vai bộ phim này đối với phát triển sau này của cô sẽ rất có lợi.

Kiếp trước Tô Thiên Ngữ chính là diễn bộ phim này, mới bắt đầu một đường lên mây.

Không biết kiếp này, cô có thể nắm chặt cơ hội này không.

Trong khoảng thời gian cười đợi thông báo, Nam Tịch khó có thể nhàn nhã hưởng thụ.

Cô ở vườn hoa phía sau, trong lúc rảnh rỗi sẽ học hỏi làm vườn, rất ra dáng.

Biết Thẩm Tây Quyết thích uống cà phê, cô lại học pha cà phê, mặc dù Thẩm Tây Quyết sau khi uống sẽ không bao giờ làm đánh giá, nhưng mỗi lần đều không thừa chút nào, nên cô cảm thấy cố gắng của mình cũng không phải là uổng phí.

Ngày hôm đó chạng vạng tối, Thẩm Tây Quyết trở lại biệt thự, nhưng không thấy Nam Tịch đâu.

Bình thường giờ này cô sẽ ở phòng ăn chờ anh trở về dùng cơm.

Anh hơi nhíu mày, đang muốn lên tầng, ánh mắt lơ đãng lướt qua cửa sổ thủy tinh, trong bể bơi kia có bóng dáng yểu điệu hấp dẫn ánh nhìn của anh.

Nam Tịch tựa như nàng tiên, dáng người trong nước khẽ động, sau đó một tiếng hô từ trong nước truyền đến, giọt nước đọng lại trên mặt nhỏ giọt rơi xuống, khuôn mặt rực rỡ tươi cười.

Nhìn người đàn ông hướng mình đi đến, Nam Tịch mừng rỡ cười nói: "Ông xã, anh về rồi."

Nàng tiên cá bò lên bờ, cô mặc bộ bikini màu đỏ, đường cong mỹ nhân lộ rõ, hướng về phía Thẩm Tây Quyết đi đến.

Ánh mắt anh rơi trên người nàng, thâm sâu hơn mấy phần, lúc cô nhào vào trong lòng anh liền dùng khăn che chắn cho cô chặt chẽ.

Nam Tịch phát giác hành động của anh cười cười, hai tay thuận thế ôm lấy cổ anh, "Ông xã, mệt quá à, anh ôm em về phòng có được không?"

Thẩm Tây Quyết lãnh lùng lườm cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tự đi."

"Không muốn..." Cô cử động làm rơi khăn tắm xuống đất, tiếp tục làm nũng nói: "Muốn anh ôm em."

Nhìn dáng người mỹ lệ của người trong ngực, lông mi Thẩm Tây Quyết nhíu lên, muốn ném cô vào trong nước một lần nữa, nhưng lại sợ cô gái ngốc này bị cảm.

Giờ phút này, Nam Tịch sát lại gần anh thêm mấy phần, cười đến giống hệt tiểu hồ ly, "Cảm ơn ông xã!"

Thẩm Tây Quyết lườm cô, không nói lời nào nhẹ nhàng ôm cô lên, hướng về phòng ngủ đi tới.

Về đến phòng, anh đặt cô lên giường, trong mắt Nam Tịch xẹt qua một tia giảo hoạt, chủ động ngẩng đầu lên, môi đỏ thuận thế hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau...

Thời điểm Nam Tịch tưởng chừng như thành công đến nơi, thù tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên cắt đứt không khí ám muội.

Thẩm Tây Quyết nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, mà Nam Tịch lại không muốn anh nhìn tiếp, nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn cô một bước.

Anh cầm điện thoại di động lên, đi ra cửa phòng nghe.

Nam Tịch đưa mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, không cam lòng.

Thật tức mà, luôn có người đánh làm hỏng chuyện tốt của cô!

Thẩm Tây Quyết anh cứ chờ đó, em nhất định phải ăn được anh!

...

Không ngừng cố gắng, ngày thứ hai Nam Tịch vẫn như cũ làm tiểu tùy tùng theo sát Thẩm Tây Quyết.

Buổi sáng lúc tiễn anh đến công ty cô còn nhón chân lên, hôn anh một cái, mà Thẩm Tây Quyết không né tránh, có thể nói là không kịp phản ứng.

"Ông xã, tan tầm về sớm một chút, em chờ anh."

Thẩm Tây Quyết nhàn nhạt liếc cô, nhìn ánh mắt ân cần kia không cần nghĩ anh cũng biết cô muốn gì.

Nửa phút sau, Nam Tịch đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen rời đi, trong mắt cô một lần nữa dấy lên ngọn lửa chiến đấu, đêm nay nhất định phải đem gạo nấu thành cơm!

Mấy giờ sau, Nam Tịch giống như con ong chăm chỉ, lấy hoa hồng và Champagne mới mua ra, sửa lại cành lá, mang bình ra cắm.

Sau đó cô vào phòng, dùng cành hoa hồng đỏ tỉ mỉ trang trí, lại xịt một ít nước hoa lên đó.

Làm xong hết thảy mọi việc, cô lại đi vào phòng bếp, tự mình chuẩn bị bữa tối.

Trải qua một ngày bận rộn, sắc trời dần ngả về Tây.

Nam Tịch duỗi lưng một cái, nhìn món ăn tinh xảo trên bàn, hài lòng trở về phòng, tắm rửa sau đó thay vào một chiếc sườn xám màu đỏ.

Nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng vang, cô nhìn lại mình trong gương, kéo lên một nụ cười tinh tế, sau đó chậm rãi đi xuống dưới.

Thẩm Tây Quyết vừa mới vào nhà đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, phòng khách được bố trí tỉ mỉ tràn ngập hương vị ấm áp, xem ra tốn không ít tâm tư.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh theo tiếng động nhìn lại, thấy Nam Tịch một thân sườn xám quyến rũ động lòng người nhẹ nhàng đi tới.

Bộ sườn xám ôm sát tôn lên dáng người mảnh mai của cô, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ mọng kéo lên nụ cười quyến rũ, thanh âm dễ nghe như tiếng chim Hoàng Oanh——

"Ông xã, làm việc vất vả rồi!"

Thẩm Tây Quyết nhìn cách bố trí này, lại nhìn Nam Tịch ăn mặc tỉ mỉ, trong lòng liền hiểu rõ.

Không thể không nói cô thật sự rất đẹp, giống như mười năm trước, lúc anh mới gặp cô sáng tỏ động lòng người.

Nam Tịch thấy đối phương nhìn mình, bất động thanh sắc liền cảm thấy thấp thỏm, có phải anh không thích cô ăn mặc như này không?

Bị anh nhìn như vậy, nội tâm Nam Tịch không yên, không quản được nhiều như vậy, cô đưa tay muốn lấy áo khoác của anh.

Tựa như cặp vợ chồng bình thường, làm việc mà những người vợ nên làm.

Nhưng lúc lại gần anh, Nam Tịch ngửi thấy có một mùi hương lạ, cô khẽ nhíu mày, chậm rãi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô cố ý sát lại gần một chút, mũi ngửi ngửi, sau đó xác định đây là mùi thuốc sát trùng.

Anh...

Động tác trên tay người phụ nữ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Quyết, "Trên người anh sao lại có mùi thuốc sát trùng?"

Nam Tịch biết đây không phải lúc hỏi việc này câu nói này, nhưng...

Thẩm Tây Quyết hơi cúi đầu, không trả lời vấn đề của cô, cởϊ áσ khoác ra tùy ý ném đi, nhàn nhạt nói: "Anh đi tắm."

Nói xong, Thẩm Tây Quyết cũng không có nhìn cô, hướng về phía căn phòng trên tầng đi đến.

Bữa tối mà cô tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị gạt sang một bên.

Nam Tịch đứng yên tại chỗ, thật lâu sau đó trong lòng cũng có đáp án——

Anh đến bệnh viện.

Nhớ tới cuộc điện thoại của bệnh viện gọi tới lần trước, giờ phút này trên người anh lại có mùi thuốc khử trùng... Trực giác nói cho cô biết, người nằm bệnh viện kia là phụ nữ.

Rốt cuộc là ai mà có thể khiến anh để tâm như vậy?