Chương 34: Tôi muốn đoạt mọi thứ từ tay cô

Sau khi Diệp Tĩnh Hi đi, Tô Thiên Ngữ bước nhanh tới, ra vẻ một bộ dáng đáng thương, thấp giọng nói: "Nam Tịch, vừa rồi sự việc ở yến hội khiến tớ cảm thấy rất sợ hãi. Tớ xém chút nữa là bị hiểu lầm rồi, cho nên nhất thời tình thế cấp bách mới lớn tiếng với cậu, thật xin lỗi."

"A, không sao, tớ không có để bụng." Nam Tịch rộng lượng khoát khoát tay như người vừa rồi muốn vứt Tô Thiên Ngữ xuống sông Hoàng Hà không phải là cô.

Tô Thiên Ngữ cắn răng, tiếp tục đóng vai vô tội khóc lóc đáng thương, lắc đầu cảm thán: "Tớ thật sự không nghĩ tới Trần Hi sẽ làm ra loại chuyện đó, coi như muốn nổi danh cũng không thể dùng việc này!"

Nam Tịch nghe những lời này, trong lòng cười lạnh, nhìn khuôn mặt dối trá của Tô Thiên Ngữ, cô thật muốn buồn nôn.

Cô qua loa ừ một tiếng, ngước mắt hỏi: "Cậu còn có việc gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là vừa vặn nghe được cậu và chị Tĩnh Hi nói chuyện... Chúc mừng cậu, nhanh như vậy đã có tài nguyên mới, lại là nhân vật nữ hai."

Trong lời nói trần ngập hương vị chua, trong ánh mắt ẩn giấu đi mấy phần ghen ghét.

Nam Tịch cười cười, "Cái này còn phải cảm ơn chị Tĩnh Hi đã chiếu cố."

Nhìn bộ dáng vui mừng này Tô Thiên Ngữ nghiến răng.

Nam Tịch đương nhiên sẽ chú ý tới, cô sửa sang lại lễ phục của Tô Thiên Ngữ, khẽ cười nói: "Cậu cũng đừng nản chí, chỉ bằng khuôn mặt và dáng người của cậu, chắc chắn sẽ có cơ hội. Đương nhiên, tớ cũng sẽ để ý giúp cậu."

"Thật sao?"

"Đương nhiên, chúng ta là chị em tốt mà!"

Tốt về việc đâm sau lưng nhau.

Nam Tịch cười cười rút tay về, "Mà kỹ thuật diễn của cậu rất đặc sắc, tớ cảm thấy cậu nên diễn máy vai ác độc pháo hôi là thích hợp nhất. Lần sau có tài nguyên dạng nhân vật này, tớ nhất định sẽ đề cử cậu với đạo diễn đầu tiên."

Ác độc pháo hôi!

Tô Thiên Ngữ biến sắc, cắn chặt hàm răng.

Vẻ mặt Nam Tịch vẫn như cũ tươi cười, vỗ vỗ bả vai của đối phương, "Không cần cảm kích tớ, tớ đi trước, tạm biệt."

Dứt lời, Nam Tịch hướng phía về phía chiếc xe màu đen dễ thấy đi đến.

Cô đưa tay ra sau vẫy vẫy, ngồi lên xe của Thẩm Tây Quyết, bóng xe nghênh ngang rời đi.

Đám người đưa mắt nhìn tổng giám đốc rời đi, không ít ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét.

"Nam Tịch mệnh thật tốt, gả cho Thẩm tổng, vậy sau này tài nguyên còn không phải do cô ấy định đoạt sao?"

"Đúng vậy, cùng là người mới, nhìn cô ấy không gian phát triển như vậy mà bản thân mình thì… Điên mất thôi, ai dám tranh với Nam Tịch chứ?"

Tô Thiên Ngữ ở phía sau nghe các nghệ sĩ nghị luận, sắc mặt càng khó coi, không cam lòng cắn răng.

Nghĩ thầm, Nam Tịch không phải có chỗ dựa là Thẩm Tây Quyết thôi sao?

Có gì đặc biệt hơn người!

Nam Tịch, cô chờ đó, một ngày nào đó, tôi muốn đoạt tất cả mọi thứ từ tay cô, khiến cô thân bại danh liệt!

...

Hôm sau, tin tức của Tô Triết và Trần Hi lên đầu đề, chuyện này làm cộng đồng mạng náo loạn xôn xao, hai người nghiễm nhiên thành chủ đề nói chuyện phiếm trong buổi trà chiều.

Tránh thoát một kiếp, Tô Thiên Ngữ âm thầm may mắn, may mắn là cô ta bắt lấy Trần Hi.

Nếu như lúc ấy Trần Hi không chịu nhận, yên lặng mà ngậm bồ hòn, thì mẹ cô ta cứ chờ chết đi!

Vì lý do an toàn, Tô Thiên Ngữ lập tức đi tẩy sạch hình xăm trên người.

Cô ta nằm ở trên giường, thân thể trơn bóng lộ ra hình xăm hồ điệp tinh xảo, kỹ sư đưa mảnh vải cho cô ta, lại bị cô ta hung hăng ném ở một bên ——

"Nhanh lên!"

Kỹ sư lên tiếng, cầm lấy công cụ bắt đầu giúp cô ta xử lý hình xăm.

Vừa ra tay, Tô Thiên Ngữ liền đau đến hô nhỏ một tiếng, nóng bỏng cùng đau nhói làm cho cả người cô ta co quắp một chỗ.

Cô ta cắn chặt môi, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt cũng không làm dịu được đau đớn thấu xương kia. Nhìn theo động tác của kỹ sư, mồ hôi lạnh càng chảy ra, tóc ướt sũng như mới vậy.

Nhưng càng đau đớn, hận ý của cô ta đối với Nam Tịch càng sâu.

Tối hôm sau khi trở về cô ta đã suy đi nghĩ lại, cảm thấy người có khả năng phát đoạn video kia ra là Nam Tịch.

Đáng chết!

Hiện tại cô ta có bao nhiêu đau nhức, về sau nhất định sẽ hoàn trả lại nghìn lần vạn lần cho Nam Tịch!

...

Ban đêm, đèn nê ông bên ngoài khách sạn.

Trong phòng một đôi nam nữ vừa kết thúc một trận hình, giờ phút này nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Tô Thiên Ngữ người đàn ông ra, vào phòng tắm tắm rửa một cái rồi mới ra ngoài, lần nữa bị người đàn ông ôm vào trong ngực.

Tần Viễn khẽ cắn vành tai người phụ nữ, hỏi: "Sao thế, đêm nay không hăng hái lắm?"

"Còn không phải bởi vì em gái tốt của anh sao! Cô ta lôi Trần Hi đi, còn đoạt tài nguyên nữ hai của em, em có thể không giận sao?"

Nói đến Nam Tịch, Tô Thiên Ngữ liền tức giận.

Tần Viễn nhíu mày, giọng điệu châm chọc: "A, cho nên em nhận thua?"

"Ai nhận thua? Cô ta cũng chỉ là một bình hoa vô dụng mà thôi, chẳng lẽ en còn đấu không lại cô ta?" Tô Thiên Ngữ trừng mắt nhìn anh ta, lập tức nhíu mày, nghĩ đến biến hóa trong thời gian này của Nam Tịch, lại nói: "Em có cảm giác Nam Tịch không giống trước kia, anh không phát hiện ra sao?"

Nghe vậy, Tần Viễn hơi nheo mắt lại, khóe môi nhẹ câu, "Cô ta thì thay đổi thì cũng không thoát Ngũ Chỉ Sơn của anh."

"Anh đừng quá tự cho là đúng, từ sau khi cô ta kết hôn với Thẩm Tây Quyết, thái độ đối với anh thế nào, thay đổi đúng không?"

Tần Viễn nghĩ đến sự việc lần trước ở bãi đỗ xe, bị nghẹn họng một chút, lơ đễnh.

"Cô ta quả thật có chút thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, dạo này còn thường xuyên liên lạc với lão già Nam gia hỏi chuyện công ty. Tình cảm cha con cũng rất tốt."

"Đừng để đến lúc Nam thị bị cô ta cướp đi, anh sẽ không có gì cả!"

Tô Thiên Ngữ liếc xéo Tần Viễn, đáy mắt che giấu đi mấy phần đùa cợt.

Lúc trước cô ta chính là nhìn trúng cái người đàn ông dã tâm này, cho nên mới cấu kết với anh ta, muốn hai người hợp tác muốn loại bỏ Nam Tịch và Nam lão gia, chiếm đoạt Nam thị.

Tần Viễn muốn lấy được tập đoàn Nam thị, mà điều Tô Thiên Ngữ muốn chính là thay thế Nam Tịch, trở thành...

Vợ của Thẩm Tây Quyết.

Đó mới là người đàn ông duy nhất mà cô ta thực sự nhìn trúng!

Tần Viễn cười đến tự tin mà tùy ý, anh ta ở trên thân thể Tô Thiên Ngữ cắn một cái, "Phụ nữ luôn cảm tính. Cô ta có tình cảm sâu đâu với anh như vậy, làm gì mới có mấy tháng mà có thể thay đổi được? Chỉ cần anh đoạt cô ta đến tay, đến lúc đó cô ta còn không phải cái gì cũng phải nghe lời của anh sao?"

Giống như lúc trước anh ta đoạt Tô Thiên Ngữ tới tay, không phải cũng rất dễ dàng sao?

Đương nhiên, trong mắt anh ta phụ nữ không là gì, chỉ là công cụ dùng để phát tiết và lợi dụng vật phẩm mà thôi.

"Vậy tiếp theo anh định làm gì?" Tô Thiên Ngữ hỏi.

"Muốn khống chế một người phụ nữ biện pháp đơn giản nhất chính là khống chế thân thể của cô ta. Chỉ cần cô ta hưởng qua ta tư vị, còn bỏ anh rời đi được sao?"

Tần Viễn cười lạnh một tiếng, nói xong lời này, lần nữa xoay người, cùng Tô Thiên Ngữ tiếp tục trò chơi đảo phượng điên loạn...