Cô quay đầu, chỉ thấy thân ảnh tôn quý của người đàn ông đang đi vào sảnh yến hội. Ánh mắt sắc lạnh đảo qua nhóm phóng viên, một câu không giận mà uy, khiến hiện trường trong nháy mắt an tĩnh lại.
"Quấy rối nghệ sĩ của công ty tôi, chán sống rồi sao?"
Thanh âm lạnh lùng phát ra, nhóm phóng viên quay mặt nhìn nhau, không tự chủ mà co rúm tại chỗ.
Có người nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Tây Quyết, giọng nói run rẩy nịnh nọt: "Thẩm tổng, chúng tôi đều là được mời mới tới. Gặp phải tin tức lớn như vậy, tất cả mọi người đều muốn kiếm một chút tiền lẻ!"
"Đúng vậy, Thẩm tổng, việc ngày hôm nay cũng không phải là chúng tôi cố ý, đây là vô tình gặp phải."
Thẩm Tây Quyết liếc nhóm phóng viên một cái, môi mỏng khẽ mấp máy, cất giọng nói: "Tịch thu hết phim ảnh, đuổi bọn họ ra ngoài."
Vừa nói xong, lực lượng bảo an liền hướng về phía nhóm phóng viên kia đi đến.
Nhóm phóng viên mắt thấy sắp có chuyện không hay, chân như được bôi dầu, nhao nhao xô đẩy nhau chạy ra ngoài.
Sau khi phóng viên đi khỏi, sảnh yến hội yên tĩnh tới cực điểm.
Tầm mắt mọi người như có như không rơi trên người Tô Triết và Trần Hi, giờ phút này sắc mặt hai người đều xám xịt, không dám lên tiếng.
Thẩm Tây Quyết nhìn hai người, môi mỏng nhếch lên, từng chữ một rõ ràng nói ra: "Ranh giới cuối cùng của MY là gì chắc hẳn mọi người đều rõ, làm trái với quy định của công ty, vĩnh viễn bị sa thải."
Câu nói này hệt như một phán quyết tử hình đối với hai người, Trần Hi cả người xụi lơ trên mặt đất, nói không nên lời. Lúc cô ta bị người khác dựng lên kéo cách xe sảnh yến hội, con mắt còn liếc qua Tô Thiên Ngữ, sau đó làm bộ như không có gì, quay đầu đi.
"Tô Triết, cậu khiến công ty tổn thất danh dự vô cùng lớn, công ty sẽ khởi tố để cậu tiến hành bồi thường tổn thất."
Tô Triết vừa nghe đến khởi tố liền luống cuống, anh ta nhìn về phía Diệp Tĩnh Hi, quỳ xuống khẩn cầu: "Hi hi, em giúp anh, giúp anh cầu xin..."
Diệp Tĩnh Hi quay đầu sang chỗ khác, căn bản không muốn lại nhìn thấy tên đàn ông cặn bã này.
Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Bởi vì Tô Triết, cô đã trở thành trò cười.
Tô Triết cầu cứu không được liền bị kéo ra ngoài, mà Nam Tịch thấy thế đi đến bên Diệp Tĩnh Hi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của đối phương, "Đừng buồn nữa, sớm một muộn cũng phải thấy rõ loại người này, về sau mới không thiệt thòi lớn."
Hốc mắt Diệp Tĩnh Hi ửng đỏ, cô nhìn Nam Tịch, nghĩ đến một số việc trước đó.
Chỉ sợ Nam Tịch đã sớm nhắc nhở cô chuyện gì, việc lần này cũng không phải ngẫu nhiên như vậy.
Diệp Tĩnh Hi nhẹ gật đầu, "Cảm ơn."
"Tất cả sẽ thành quá khứ, chị Tĩnh Hi ưu tú như vậy, khẳng định sẽ có người càng tốt hơn chờ chị."
Lần này giải quyết Tô Triết, cũng thuận thế cải thiện vận mệnh bi thảm của Diệp Tĩnh Hi, mình cũng coi như làm một kiện việc thiện.
Nam Tịch quay người, thấy Thẩm Tây Quyết hướng bên này đi tới, cô lúc này mới nhớ tới ông xã đại nhân nhà cô, lập tức bước nhanh nghênh đón.
"Ông xã..."
Không đợi người đàn ông nói chuyện, Nam Tịch đã đánh đòn phủ đầu, thân mật khẽ gọi một tiếng.
Tôi nay cô mang giày cao gót, giả vờ đứng không vững tựa vào người anh, sắc mặt Thẩm Tây Quyết hơi trầm xuống, thuận thế ôm lấy eo cô.
Nam Tịch trong lòng vui mừng, trở tay dắt tay anh đi vào sàn nhảy.
Âm nhạc êm tai vang lên, mọi người thấy Thẩm tổng cùng vợ nhảy nhạc đầu, cũng quên đi chuyện xấu vừa rồi, dưới tiếng nhạc nhẹ nhàng cũng mời cho mình lấy một bản nhảy.
Trong sàn nhảy, Nam Tịch tựa vào l*иg ngực của người đàn ông, trong ánh mắt lộ ra tia sáng.
Tô Thiên Ngữ cứ đứng ở một bên như vậy, nhìn Nam Tịch bên trong sàn nhảy, trong lòng hận đến nghiến răng...
Sau khi yến hội kết thúc, Nam Tịch nhu thuận đi bên cạnh Thẩm Tây Quyết, lần này không dám chạy loạn một bước. Dù sao lần này xém chút làm hỏng tiệc tối của công ty, không biết Thẩm Tây Quyết đang tức giận không?
Hai người ra khỏi yến hội, Bạch Dị lập tức cung kính mở cửa xe.
Thẩm Tây Quyết lên xe quay đầu lại, lạnh lùng liếc Bạch Dị một cái, cười lạnh nói: "Gan ngày càng lớn."
Bạch Dị mồ hôi lạnh ứa ra, hai chân khẽ run, một mặt muốn khóc: "Tổng giám đốc, tôi sai rồi, anh tha cho tôi lần này đi!"
Nam Tịch mắt thấy Bạch Dị run như vậy, cô chống hai tay, ngăn trước mặt Bạch Dị giống hệt gà mẹ bảo vệ gà con: "Ông xã, chủ ý là của em ra, không có liên quan gì với anh ta. Anh muốn trách... Thì trách Tô Triết, đều do anh ta phẩm hạnh không đoan chính khiến công ty hổ thẹn, anh ta đáng chết!"
Thẩm Tây Quyết hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài chọc vào cáu trán trơn bóng của người phụ nữ, "Em ngày càng giỏi, thủ đoạn nham hiểm như vậy, lần sau không được thế nữa."
Nam Tịch sợ anh đổi ý, lập tức nhu thuận như mèo, thuận thế nhón chân lên hôn lên cằm anh một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng sùng bái, chân chó nói: "Em làm có tài cán gì, anh vừa cất tiếng đã trấn trụ toàn hội trường, dọa nhóm phóng viên kia run lẩy bẩy, người em sùng bái nhất là anh!"
Thẩm Tây Quyết híp mắt lại, nghe người phụ nữ nịnh nọt kiếm lí do thoái thác, tâm tình vui vẻ không ít.
Bạch Dị thấy Boss đã ngồi lên xe, lại không có truy cứu tội lỗi của mình, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nam Tịch nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Bạch Dị, trong lòng thầm cười trộm, xem ra đồng chí tiểu Bạch rất có giá trị nên làm người dưới trướng của cô.
Lúc Nam Tịch đang muốn lên xe thì sau lưng truyền đến một tiếng gọi khẽ ——
"Nam Tịch."
Cô xoay người lại, chỉ thấy Diệp Tĩnh Hi hướng cô đi tới.
Diệp Tĩnh Hi gật đầu với cùng Thẩm Tây Quyết đang ngồi trong xe, nhìn về phía Nam Tịch, nhẹ giọng hỏi: "Nam Tịch, có rảnh trò chuyện hai câu không?"
Nam Tịch gật đầu, hai người đi sang một bên, Diệp Tĩnh Hi cũng không chậm trễ thời gian, nói ngay vào điểm chính: "Nam Tịch, chị có nhận một bộ phim mới, là nhân vật phản diện nữ hai... Trong thời gian này, khả năng chị sẽ không có tinh thần đi diễn. Lần trước hợp tác với em, chị cảm thấy kỹ thuật diễn của em không tệ, nên muốn đề cử em, em có hứng thú không?"
"Đương nhiên là có hứng thú, cảm ơn chị Tĩnh Hi đã nghĩ đến em."
Nam Tịch vui mừng, chân thành nói lời cảm ơn với Diệp Tĩnh Hi.
Cô mơ hồ đoán được Diệp Tĩnh Hi bộ phim đó, kiếp trước Tô Thiên Ngữ chính là bởi vì dựa vào Diệp Tĩnh Hi, mới có tài nguyên là nhân vật phản diện nữ hai, sau đó dựa vào bộ phim này mà lên như diều gặp gió.
"Không cần khách khí, nói đến chị còn phải cảm ơn em."
Có mấy lời không cần nói rõ, có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ.
"Chị tin em có thể. Chị đi trước đây, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại, chị Tĩnh Hi."
Khuôn mặt Nam Tịch tươi tắn xinh đẹp, mà cách đó không xa, Tô Thiên Ngữ nhìn thấy màn này, mơ hồ nghe được cuộc đối thoại của Nam Tịch và Diệp Tĩnh Hi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đây hết thảy phải là của cô ta!