Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Nói Lời Yêu Anh

Chương 32: Dê thế tội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Triết bị một tát này đánh xuống, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới video đêm hôm đó lại được phát ra!

Tầm mắt của mọi người dừng trên màn hình lớn, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Đúng lúc này...

"A, trên lưng người phụ nữ đeo mặt nạ có hình xăm." Nam Tịch ra vẻ vô tình, gây nên chú ý cho mọi người, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía sau lưng của người phụ nữ.

Quả nhiên, có một hình xăm con bướm.

Nam Tịch quay đầu nhìn về phía Tô Thiên Ngữ, kinh ngạc nói: "Thiên Ngữ, tớ nhớ trên lưng cậu có hình xăm hồ điệp, giống như chính là..."

Thanh âm hơi cao bay vào lỗ tai của những người khác, nhóm người kinh ngạc, ánh mắt lại di chuyển lên người Tô Thiên Ngữ.

"Chẳng lẽ là cô ta?"

"Không thể nào, nhìn cô ta rất thanh thuần!"

Lúc này Tô Thiên Ngữ biến sắc, đáy mắt hiện lên bối rối, thề thốt phủ nhận: "Nam Tịch, chớ có nói hươu nói vượn, trên người của tớ nào có hình xăm hồ điệp!"

Nam Tịch nháy nháy con mắt, nghi hoặc hỏi lại: "Là tớ nhớ nhầm sao? Không đúng, tớ nhớ chính xác trên người cậu có cái..."

Nói đến đay, Nam Tịch bỗng nhiên che miệng, một mặt khó có thể tin nhìn Tô Thiên Ngữ.

Sau đó đối mặt với ánh mắt bát quái của nhóm người, cô lại lộ ra một bộ dạng áy náy nói: "Thật xin lỗi Thiên Ngữ, tớ không phải cố ý… Mọi người đừng nghĩ lung tung, chuyện này không giống như mọi người nghĩ đâu."

Lời này của Nam Tịch còn có thâm ý khác, càng dẫn tới người bên ngoài ngờ vực vô căn cứ.

Tô Thiên Ngữ mắt thấy mọi người đều nhắm đến mình, cô ta hung hăng nhìn Nam Tịch, hận không thể nuốt người phụ nữ này vào bụng.

Bỗng nhiên Tô Thiên Ngữ nghĩ tới điều gì, quay người, giơ tay tát lên mặt Trần Hi.

Cô ta mặt mũi đầy đau lòng, oán giận nhìn Trần Hi.

Trên mặt đau rát khiến cho Trần Hi như lâm vào trong mộng!

Cô ta đối diện với ánh mắt hung ác của Tô Thiên Ngữ, sau khi kịp phản ứng mới tức giận hét lên: "Cô đánh tôi làm gì!"

"Chính việc cô làm còn không mau thừa nhận?" Tô Thiên Ngữ phẫn nộ, lập tức đem mọi chuyện đổ lên đầu Trần Hi.

Trần Hi một mặt khó hiểu nhìn Tô Thiên Ngữ, hỏi ngược lại: "Thừa nhận cái gì?"

"Cô còn muốn ngụy biện? Trần Hi, tôi thật không nghĩ tới cô lại là loại người này! Cô vậy mà làm ra loại này chuyện xấu, tôi thực sự..."

Tô Thiên Ngữ phẫn uất đến nói không ra lời, cô ta bắt lấy bả vai của Trần Hi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đối phương.

Trong ánh mắt kia Trần Hi có thể thấy rõ ràng sự uy hϊếp.

Tô Thiên Ngữ nhớ, hai ngày trước, Trần Hi nhìn thấy hình xăm trên người mình. Vì lấy lòng cô ta, thể hiện tỷ muội tình thâm, Trần Hi cũng đi xăm một cái.

Hình xăm trên người các cô giống nhau như đúc, cho nên hiện tại Trần Hi là con dê thế tội tốt nhất!

"Hóa ra người phụ nữ này là Trần Hi!"

"Vì danh lợi, thật sự là thủ đoạn gì cũng dám dùng!"

"Chuyện thành ra như thế này, xem sau này cô ta còn sống trong nghề làm sao!"

Người bên ngoài không ngừng bình luận, như một thùng nước đá dội thẳng lên người của Trần Hi, cô ta không nhịn được run rẩy, muốn há miệng phản bác, thế nhưng là...

Nhìn ánh mắt hung ác của Tô Thiên Ngữ, cô ta như nghĩ tới điều gì, lời phản bác cũng kẹt lại ở trong cổ họng, không phát ra được thanh âm nào.

Nam Tịch đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn một màn trò hay này.

Nghĩ đến lần này, Tô Thiên Ngữ lại dê thế tội.

Một lát sau, Trần Hi lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch nhìn Tô Thiên Ngữ.

Giờ phút này, lòng của cô ta ngổn ngang...

Cô ta sở dĩ đi theo Tô Thiên Ngữ không đơn giản chỉ vì lấy lòng như vậy, mà Tô Thiên Ngữ còn đang nắm giữ sinh tử của mẹ cô ta.

Mẹ cô ta bệnh nặng cần tiền của Tô Thiên Ngữ để chữa trị, trong tay Tô Thiên Ngữ cũng có rất nhiều chuyện xấu trong quá khứ của cô ta...

Nghĩ tới đây, nước mắt Trần Hi không nhịn được rơi xuống.

Cô ta cắn chặt môi cúi đầu xuống, dường như đã quyết định một chuyện nào đó, thanh âm mang theo vô tận thống khổ thừa nhận nói: "Đúng, người trong video là tôi!"

Câu nói này hệt như sấm sét nổ vang trong phòng yến hội, mọi ánh mắt cùng dư luận đều đánh tới hướng cô ta, Trần Hi mất hết sức lực, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.

Cô ta vừa thừa nhận, cánh cửa bị người mở ra, phóng viên như ong vỡ tổ tràn vào, đèn flash chướng mắt đến cực điểm ——

"Trần Hi, cô và Tô Triết đã giữ quan hệ như vậy bao lâu rồi?"

"Chuyện xấu bị vạch trần tại chỗ, cô có cảm gì!"

"Là Tô Triết bức ép cô hay là cô chủ động?"

Trần Hi bị trận thế này dọa cho tê liệt, cô ta kinh hô ngồi ngay đó, cuống quít bụm mặt thét lên: "Không muốn! Không muốn! Buông tha tôi, tôi không phải..."

Nhưng phóng viên không có buông tha cho cô ta, không hẹn mà cùng nhau tiến lên, nhắm về phía Trần Hi.

Đáng thương cô ta trái tránh phải đều trốn không thoát, bị phóng viên bao bọc vây quanh hệt như con cừu non.

Những người khác tránh né thật xa, rất sợ bị gây họa.

Sắc mặt Tô Thiên Ngữ âm lùi sang một bên, ánh mắt tràn ngập hận ý liếc về phía Nam Tịch, trong lòng còn mang theo vài phần sợ hãi.

Nếu như không phải vừa rồi cô ta có cái khó ló cái khôn, chỉ sợ người bây giờ bị lộ bê bối ra ngoài ánh sáng chính là cô ta!

Nam Tịch đứng ở một bên, nhìn Trần Hi, hơi nhíu mày.

Cô cũng không thích người phụ nữ này, trước đó ở Đầm tân nương còn cố tình hại cô, bây giờ cô ta kết quả như vậy, chỉ có thể coi là gieo gió gặt bão.

Chỉ là cô không nghĩ tới Tô Thiên Ngữ ác như vậy, không nói hai lời liền đẩy Trần Hi đẩy ra làm dê thế tội.

Người phụ nữ này đủ ác!

Trong hội trường, ngoại trừ Trần Hi, Tô Triết cũng bị phóng viên vây quanh

"Tô đạo diễn, nghe đồn anh đã có bạn gái, anh làm như vậy không cảm thấy bại hoại đạo đức sao?"

"Ngoài nữ nghệ sĩ Trần Hi anh còn có ai khác không?"

Tô Triết thần sắc nôn nóng, phẫn nộ nắm lấy tóc, giận dữ hét lên: "Đừng nói nữa, ông đây không muốn nghe các người nói! Có nghe thấy không, cút đi!"

Tô Triết táo bạo xô đẩy phóng viên, vội vàng muốn rời khỏi.

Lúc này, bảo an cũng xông tới muốn xua đuổi phóng viên.

Trong lúc nhất thời, yến hội rất loạn.

Ảnh mắt phóng viên thoáng nhìn Diệp Tĩnh Hi quay người muốn đi tới, vội vàng chạy tới ngăn chặn phỏng vấn ——

"Diệp Tĩnh Hi, nghe đồn cô cùng Tô đạo diễn là quan hệ yêu đương, liên quan tới chuyện lần này, cô có ý nghĩ gì?"

Hai mắt Diệp Tĩnh Hi ửng đỏ, bàn tay nắm chặt thành quyền, cô né tránh camera, lạnh lùng nói: "Không có gì để trả lời, mời anh tránh ra."

Dứt lời, cô muốn rời đi, phóng viên lại không chịu tránh ra.

Cách đó không xa, Nam Tịch nhìn thấy Diệp Tĩnh Hi bị người phóng viên kia dây dưa, nhíu nhíu mày, vừa định đi qua giải vây giúp Diệp Tĩnh Hi...

Một thanh âm lạnh lùng quen thuộc truyền đến, không cần nói cũng biết uy nghiêm, để cho người ta không rét mà run ——

"Cút hết cho tôi!"

Nam Tịch khẽ giật mình, thanh âm này...

Thẩm Tây Quyết đến rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »