Âm thanh liên tục truyền đến, người nghe xấu hổ vô cùng, mọi người không khỏi kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao đoạn video này lại được phát ra?
Nhưng Diệp Tĩnh Hi lại không kịp suy nghĩ những điều này, con mắt của cô bình tĩnh nhìn chằm chằm màn dây dưa của đôi nam nữ trên màn hình.
Trên mặt người phụ nữ đeo mặt nạ, nên không nhìn thấy mặt, nhưng người đàn ông lại là người đứng tại cô, sắc mặt Tô Triết trắng bệch.
Diệp Tĩnh Hi bỗng nhiên quay đầu đi, phẫn nộ lại khó có thể tin được nhìn anh ta, thân thể cô run rẩy, cơ hồ có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
"Hi Hi, em nghe anh nói..." Tô Triết vội vàng muốn giải thích, nhưng một câu cũng nói không nên lời, anh ta vô cùng phẫn nộ thét lên: "Mẹ nó tắt cho ông! Có nghe thấy không, mau tắt đi..."
Thế nhưng không ai nghe anh ta nói, mọi người trong sảnh đều thì thầm to nhỏ nên không ai đến ý đến phản ứng của Tô Thiên Ngữ.
Tô Thiên Ngữ sợ ngây người, thân thể cứng nhắc tại chỗ, khuôn mặt xám xịt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên màn hình, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sao lại thế... Tại sao có thể như vậy..."
Người phụ nữ trên màn hình cô ta quá quen thuộc, mỗi một tấc da thịt đều quen thuộc, bởi vì đó chính là cô ta!
Cô ta dựa vào chiếc thuyền Tô Triết nên mới không để ý tới cái khác, dù sao quy tắc ngầm cũng khổng chỉ có mình cô ta dùng.
Nhưng vì cái gì mà video đầu tiên bị truyền ra ngoài lại là cô ta?
Đáng chết! Tại sao lúc trước cô ta không phát hiện ra có camera, hiện tại cô ta phải làm cái gì đây?
Lỡ đâu có người nhận ra cô ta thì không phải cô ta xong đời rồi sao!
Bạch Dị đứng từ xa, nhìn thấy Nam Tịch cầm chén rượu đứng ở nơi đó bộ dạng thanh thản, lập tức rùng mình một cái.
Phụ nữ một khi ác lên, thật sự đàn ông cũng không là gì!
Anh ta nhìn thoáng qua màn hình, lông mày cau lại khẽ buồn nôn.
Nhớ tới trước đó Nam Tịch cầm đoạn video này tới, uy bức dụ anh ta phát ra đúng thời điểm, anh ta xém chút nữa đã quỳ xuống.
"Phu nhân, ngàn vạn lần đừng để cho tổng giám đốc biết, tôi sẽ bị sẽ lột da, hong khô làm thành nhân thể tiêu bản." Anh ta khóc lóc thảm thương.
"Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm với anh!" Nam Tịch vỗ ngực một cái, thề son sắt mà nói.
Bạch Dị lặng lẽ liếc mắt, thấp giọng lầm bầm: "Phu nhân, người cũng bảo vệ bản thân cho tốt!"
Nam Tịch nghẹn họng, nhớ tới ngày đó mất mặt, lập tức thẹn quá hóa giận, nắm chặt cổ áo của anh ta, cười đến âm trầm nói: "Trợ lý Bạch, nghe nói công ty bên Thái Lan đang thiếu người, tôi đang suy nghĩ đề cử anh qua. Sang bên kia, anh không cần lo lắng không tìm thấy bạn gái, nói không chừng anh phất tay một cái sẽ tùy thời có người đến hiến thân, nhưng nam hay nữ thì không biết."
Bạch Dị nhắm mắt lại, về sau bạn gái của anh ta là nam hay nữ? Nghĩ đến cái này anh lập tức vứt bỏ nguyên tắc của mình, một tay đoạt lấy USB trong tay cô, nói: "Phu nhân, chuyện này giao cho tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng."
"Thật ngoan! Đi thôi."
Bạch Dị nhớ tới anh mắt lúc đó của Nam Tịch, liền không nhịn được run rẩy. Cho nên nói, sinh mệnh trân quý, rời xa Nam Tịch!
Thời điểm Bạch Dị đang xuất thần thì Tô Triết gắt gao bắt lấy tay Diệp Tĩnh Hi, muốn giải thích.
Bộp một tiếng giòn vang.
Diệp Tĩnh Hi vô cùng phẫn nộ cho Tô Triết một bàn tay, giận dữ hét lên: "Tô Triết, chúng ta chơi xong!"