Lúc mọi người nhìn thấy Nam Tịch thì thần sắc có chút mất tự nhiên, người mới Ất như cũ một mặt khinh thường.
Nam Tịch lạnh lùng nhìn cô ta, khóe môi giơ kéo lên một nụ cười lạnh, nói: "Nói xem."
Lúc cô tiến lại gần, liền nghe thấy có người đang chỉ trích mình, cô vốn không muốn đến tham gia náo nhiệt, nhưng bây giờ xem ra không đến thì tuồng vui này sẽ không đủ náo nhiệt.
"Nói thì nói! Hào quang của cô không phải vì giẫm lên Triệu Kỳ sao? Sự việc Triệu Kỳ điên rồi ai cũng biết, nhưng cô ta là bị ai bức điên, các người cũng có nghe nói qua rồi chứ?" Người mới Ất liếc những người khác, sắc mặt mọi người khác nhau, nhưng nhìn phản ứng hiển nhiên ít nhiều cũng nghe qua tin đồn này rồi.
Nam Tịch nghe vậy thì cười, chuyện này rõ ràng Thẩm Tây Quyết đã hạ lệnh phong tỏa, không cho phép tiết lộ ra ngoài.
Bây giờ vậy mà trở thành cau chuyện bát quái của người khác, là ai mồm mép không kín không cần nói cũng biết.
Tô Thiên Ngữ liếc nhìn Nam Tịch, nội tâm cực kỳ đắc ý, trên mặt lại mang theo vài phần lo lắng phản bác: "Đây đều là nói hươu nói vượn, Nam Tịch không phải loại người này. Triệu Kỳ cô ấy... Dù sao cũng không giống như mấy người suy nghĩ."
Câu nói này rất có thâm ý, để cho người khác nghe càng thêm khẳng định có liên quan đến Nam Tịch, bọn thấy thần sắc Nam Tịch có chút thay đổi, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.
"Thật sự là cô ấy làm sao?"
"Không biết, nghe nói là bị quỷ dọa bị điên. Tôi đã cảm thấy nghi nghi rồi, trên thế giới này làm gì có quỷ chứ?"
"Tôi cảm thấy lời cô nói cũng có đạo lý, chuyện này đột ngột quá."
"Không phải nói Đầm Tân nương vốn dĩ không có quỷ sao? Nếu đã không có quỷ, thì rốt cuộc là ai dọa Triệu Kỳ đến điên rồi, giả thần giả quỷ cũng có thể dọa người khác điên!" Người mới Ất không sờn lòng níu lấy Nam Tịch không thả.
"Nhìn cô nói chắc như đinh đóng cột, nhất định là có chứng cứ?" Nam Tịch kéo nhẹ khóe môi, làm cho người qua đường Ất nghẹn họng.
"Cho dù có chứng cứ cũng sớm đã bị cô hủy, tôi đi đâu tìm chứng cứ!"
"Không có chứng cứ, cô lại dám ở chỗ này phát ngôn bừa bãi."
Nam Tịch cười lạnh một tiếng, bắn ánh mắt lạnh lùng về phía người mới Ất, châm chọc nói: "Làm người thì đừng nghe gió thành mưa, trước khi mở miệng thì nhớ động não, miễn cho bị người khác sử dụng làm con cờ, còn đần độn mừng thầm."
Một phen đem người mới Ất nghẹn đến mắt trợn trắng, cô ta cắn răng nhìn về phía những người khác, lại không tìm ra lời phản bác Nam Tịch.
Mà trong lòng Tô Thiên Ngữ lại không khỏi giật mình.
Cô ta rất hiểu rõ Nam Tịch, kẻ ngu này sẽ không có khả năng có được đầu óc thông minh như vậy.
Nhất định là trùng hợp.
Tô Thiên Ngữ đứng ra cười, kéo tay Nam Tịch nói: "Đều là tin đồn, cậu cũng không cần tức giận. Mọi người cũng là nghe được tin đồn nên mới muốn tìm hiểu rõ hơn, nhưng tớ tuyệt đối tin tưởng cậu."
Nam Tịch hờ hững cười một tiếng, đẩy tay Tô Thiên Ngữ ra.
Đột nhiên, mọi người nghe thấy từng đợt âm thanh ái muội khiến cho người ta đỏ mặt, mọi người kinh ngạc quan sát bốn phía xung quanh.
Ánh đèn đột nhiên tối xuống, mà màn hình lớn giữa hội trường lại đang sáng lên.
Trên màn hình đang chiếu ra một cái phòng lớn, ánh đèn vàng ấm chiếu sáng bốn phía, có thể nhìn thấy cách bố trí bên trong rất hoa lệ.
Mà làm người khác chú ý lại là một màn kia ở trong phòng.
Nam nữ hòa hợp ở cùng một chỗ, hiển nhiên là uống không ít.
Đây giống như là bữa tiệc ở biển.
Khác biệt duy nhất chính là người phụ nữ đeo mặt nạ, mà người đàn ông thì không có.