Chương 30: Vừa ra trò hay

Trần Hi ngồi ở trong xe, sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: "Thiên Ngữ, cô đến bệnh viện tâm thần thăm Triệu Kỳ chưa? Tôi nghe nói cô ta ở đó rất thảm, tôi sợ..."

Lời còn chưa dứt, liền bị ánh mắt sắc bén của Tô Thiên Ngữ đánh gãy, cô ta mắt hướng nhìn bốn phía, ở bên tai Trần Hi nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu không muốn nghi thần nghi quỷ. Sự việc kia Triệu Kỳ đã nhận tội, những chuyện khác đều không có quan hệ gì với chúng ta. Nếu như cô dám ra ngoài nói lung tung, tôi sẽ gϊếŧ chết cô!"

Bên trong xe u ám, sắc mặt Tô Thiên Ngữ âm trầm, còn có thêm mấy phần dữ tợn.

Trần Hi không chịu được rùng mình một cái, gật đầu nói: "Cô đừng nóng giận, tôi hiểu, về sau sẽ không như vậy nữa."

Tô Thiên Ngữ cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo, sau đó đi xuống xe đến bên cạnh xe bảo mẫu của Nam Tịch.

"Ai vậy?"

"Nam Tịch, là tớ."

Nam Tịch mở cửa, nghênh đón Tô Thiên Ngữ bằng khuôn mặt tươi cười.

Tô Thiên Ngữ hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi." Nam Tịch lên tiếng, quan sát dung nhan của mình một chút.

Tô Thiên Ngữ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trên mặt hiển lên một chút do dự, cắn cắn môi, nói: "Nam Tịch, sự việc lần trước tớ rất xin lỗi, không nghĩ tới Triệu Kỳ lại ác độc như vậy, muốn đưa cậu vào chỗ chết."

"Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa." Nam Tịch nhàn nhạt trả lời một câu.

"Thực ra trong khoảng thời gian này tớ cũng không biết phải đối mặt như nào với cậu. Mỗi lần nhớ tới tớ đều cảm thấy sợ hãi, cho tới bây giờ tớ cũng chỉ có cậu là chị em tốt. Thế nhưng tớ xém chút nữa đã hại chết cậu, tớ không còn mặt mũi nào đến gặp cậu."

Nam Tịch trợn trắng mắt, đã không có mặt mũi sao còn lắc lư tới đây?

"Không sao, tớ không trách cậu!"

Tôi chỉ cho cô vào sổ đen thôi.

"Nam Tịch, phát sinh nhiều chuyện như vậy, chúng ta vẫn là bạn tốt chứ? Cậu cảm thấy việc này ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta không?" Tô Thiên Ngữ đứng bên cạnh chậm rãi nói, thầm quan sát sắc mặt Nam Tịch.

Nam Tịch trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không lộ ra trước mắt người đời, vỗ vỗ bả vai của cô ta nói: "Nói cái gì đó? Chúng ta đương nhiên vẫn là bạn tốt rồi, chưa nói chuyện này vốn không liên quan tới cậu, chẳng lẽ cậu lại đi hại tớ sao?"

Đôi mắt cô long lanh nhìn chằm chằm Tô Thiên Ngữ, khiến cô ta hiện lên vài tia bối rối.

Tô Thiên Ngữ sau đó liền khôi phục khuôn mặt tươi cười: "Tớ đương nhiên sẽ không hại cậu, cậu là chị em tốt nhất của tớ mà!"

"Đến lượt tớ rồi, cậu mau trở về đi." Nam Tịch hướng về phía trước ra hiệu.

Người phía trước đã ký tên lên tấm biển.

Lúc đầu Tô Thiên Ngữ cũng nghĩ đến chuyện này, cô ta không muốn để cho Nam Tịch đơn thân làm náo động, nhưng Nam Tịch lại có "lòng tốt" đẩy cô ta ra khỏi xe.

Chiếc xe chậm rãi lái đến chỗ thảm đỏ, Nam Tịch từ từ bước xuống xe.

Trước mặt Nam Tịch chính là Tô Triết.

Anh ta mặc đồ Tây, áo mũ chỉnh tề ở phía trên thảm đỏ, thỉnh thoảng hướng người phất tay ra hiệu.

Nam Tịch thu hồi ánh mắt, đối diện với ống kính mỉm cười hoàn mỹ.

Xem ra đêm có trò hay để xem rồi.

...

Tiệc tối được tổ chức ở sảnh yến hội, xa hoa lại rộng rãi.

Dưới ánh đèn, áo hương tóc mai, khắp nơi đều là soái ca mỹ nữ, quả thực là một thịnh yến thị giác.

Nghệ sĩ dưới trướng Công ty cơ bản đều đến, Nam Tịch ở trong đó thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, bóng dáng Diệp Tĩnh Hi cũng ở bên trong.

Nhưng những nghệ sĩ quá nổi tiếng hiển nhiên sẽ không nguyện ý ở một chỗ với người mới các cô.

Tốp năm tốp ba trò chuyện, mà những người mới cũng đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, càng nhiều hơn chính là đối với tiền bối là sự hâm mộ và ngưỡng vọng.

Tô Thiên Ngữ đảo mắt một vòng, chỉ chỉ vào nhóm người mới nói: "Nam Tịch, chúng ta qua kia đi."

"Tớ muốn đi vệ sinh, cậu qua đó trước đi."

Sau khi Nam Tịch vào nhà vệ sinh, liền gửi tin nhắn ra ngoài: "Tám giờ, đúng giờ phát ra."

Sau khi Nam Tịch rời đi, Tô Thiên Ngữ hướng về phía những người mới đi đến, cô ta cười nói: "Các cô đều tới rồi, tất cả mọi người ăn mặc thật xinh đẹp, so ra tôi thật sự là không có chỗ đứng nha."

Đám người nghe vậy liền nở nụ cười, không tự chủ được ưỡn ngực hoặc là lắc lắc eo, biểu hiện ra y phục của mình. Vì lần tiệc tối này, đại đa số đều là liều mạng muốn mình làm tiêu điểm.

"Thiên Ngữ, cô cũng không tệ nha! Cái váy đuôi cá này mặc vào đặc biệt tôn dáng, chỉ có người rất gầy mới có thể mặc đó, tôi muốn mặc cũng mặc không nổi." Trần Hi thổi phồng cô ta.

Tô Thiên Ngữ cười khoát khoát tay, "Không có, các cô quá khiêm nhường."

"Đúng rồi, Thiên Ngữ cũng có tham gia "Thám hiểm Đầm Tân nương", chương trình này có tỉ lệ người xem rất cao, Thiên Ngữ được khen ngợi không ít đâu." Người mới Giáp nói, trong giọng lộ ra mấy phần hâm mộ.

Tô Thiên Ngữ nói: "Thực ra toàn là fan hâm mộ xem vì Nam Tịch, fan hâm mộ của cô ấy rất nhiều nha."

Người mới Ất nghe vậy liếc mắt, mang theo giọng giễu cợt, phiết môi nói: "Cô ta? Nhìn bản mặt dối trá của cô ta thật khiến người khác buồn nôn!"

Câu nói này không nhẹ không nặng, vừa vặn để người ở chỗ này đều nghe được, trên mặt mọi người lập tức lộ ra kinh ngạc cùng thần sắc bát quái.

Khóe môi Tô Thiên Ngữ giương nhẹ tươi cười đắc ý, nhưng cũng ra vẻ không đồng ý nói: "Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, sao phải nói đến khó nghe như vậy chứ!"

"Loại người này, làm đồng nghiệp với cô ta thật sự là gặp xui xẻo! Thủ đoạn của cô ta chắc chắn là không đứng đắn, nếu không cô cho rằng vì sao cô ta có thể ngồi ở vị trí C, xét về kinh nghiệm căn bản cô ta không so được với Thiên Ngữ!" Người mới Ất tức giận bất bình.

"Tôi cũng muốn nghe một chút, cái gì gọi là làm đồng nghiệp với tôi thực sự là gặp xui xẻo?"

Một thanh âm lạnh lẽo truyền tới từ phía bên cạnh.