Chỗ cổ đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, Nam Tịch cảm thấy không thể thở nổi!
Không phải cô chết rồi sao, vì cái gì mà giờ giờ phút này lại cảm giác được đau đớn?
Cô mở to mắt ra, nhìn thấy người đang cắn cổ mình, đôi con ngươi kịch liệt co rút.
Thẩm Tây Quyết!
Trong phút chốc, trái tim của Nam Tịch như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy.
Mùi hương quen thuộc của căn phòng, bức tranh treo trên tường, đèn chùm pha lê trên đầu, mọi thứ giống hệt như đêm tân hôn vào ba năm trước!
Cô trùng sinh!
"Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi, cùng hắn ta ở chung một chỗ?"
Giờ phút này, trong ánh mắt của Thẩm Tây Quyết đốt lên lên ngọn lửa căm giận ngút trời, bàn tay của anh không ngừng nắm chặt, vẻ mặt lãnh khốc, đến cả hô hấp cũng mang theo sự phẫn nộ.
Nam Tịch hô hấp không được thoải mái, cô chỉ có thể nắm lấy ngón tay của anh, liều mạng lắc đầu.
Ánh mắt người đàn ông đầy thịnh nộ, một giây sau anh hung hăng cắn lên môi của Nam Tịch, máu tươi khẽ chảy ra.
Xoẹt một tiếng, anh thô bạo xé rách váy cưới trên người cô...
Đêm tân hôn, hành động quen đầy quen thuộc này khiến cô nhớ lại kiếp trước——
Ở kiếp trước, trong đêm tân hôn của cô và Thẩm Tây Quyết, cô trốn đến khách sạn, muốn Tần Viễn đưa cô bỏ trốn, kết quả bị Thẩm Tây Quyết phát hiện, cũng tại khách sạn bắt được cô.
Sau đó, dưới cơn thịnh nộ, anh đem cô mang về tân phòng, không để đến ý nguyện của cô mà ép buộc cô.
Bây giờ trở về nhớ tới, đêm nay, chính là bắt đầu cho bi kịch hôn nhân của bọn họ.
Lần này trở về, mọi bi kịch vẫn chưa xảy ra, nên cô muốn thay đổi tất cả!
Cô muốn những kẻ đã hại cô phải trả một cái giá đắt!
Nam Tịch định thần lại, nhìn người đàn ông trước mặt, cô không để ý đến chiếc váy cưới bị xé rách, giờ phút này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, cảm nhận hết nhiệt độ trên cơ thể anh.
Không còn là âm dương cách biệt, cũng không còn là đυ.ng vào là không cảm nhận được sự ấm áp nữa.
Cô còn sống, Thẩm Tây Quyết cũng còn sống, hôn nhân của anh và cô chỉ mới bắt đầu...
Phát giác được cô đột nhiên chuyển biến, thần sắc Thẩm Tây Quyết có hơi ngưng trệ, không muốn Nam Tịch lại chủ động ôm lấy cổ của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Thẩm Tây Quyết khẽ nheo mắt lại, người phụ nữ này rất khác thường.
Kỹ thuật hôn rất vụng về, cô chủ động một cách quỷ dị.
"Ông xã..."
Thanh âm ôn nhu vang lên khiến hô hấp của Thẩm Tây Quyết trở nên trì trệ.
Chỉ thấy Nam Tịch cười ngọt ngào, xoay người liền đem người đàn ông trước mặt đẩy ngã, cùng với anh mười ngón tay đan vào nhau: “Ông xã, nghe em giải thích..."
Một tiếng “ông xã” được lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu anh, khiến anh cảm tưởng như thời gian đã trôi qua gần nghìn năm.
Nam Tịch cọ trán vào cằm người đàn ông, bàn tay nhỏ nhắn thuận thế vuốt lên ngực anh, ý đồ muốn anh kìm lại cơn giận, để cô tranh thủ nghĩ ra lý do cho việc bỏ trốn lúc nãy. Thẩm Tây Quyết bắt lấy bàn tay không an phận của cô.
Nam Tịch ngơ ngác, rất nhanh nhiệt độ xung quanh người đàn ông lại tăng lên, đôi mắt hẹp dài chứa đựng đầy sự nguy hiểm.
"Em vứt nhẫn cưới đi rồi?"
Nhẫn cưới?
Hỏng rồi, sao cô có thể quên chuyện quan trọng như này chứ?
Nam Tịch vội vàng lắc đầu, "Không phải như vậy, em..."
Không đợi cô giải thích, Thẩm Tây Quyết gọn gàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ u ám trong mắt anh gần như biến thành một cơn lốc xoáy, muốn nuốt chửng cô.
"Giải thích? Hừ!"
Anh cười lạnh một tiếng, thanh âm trầm thấp nhưng đầy lạnh lẽo: "Nghe em giải thích cặn kẽ, giải thích xem vì sao em lại phản bội tôi sao?"
Nam Tịch bị khí tức này dọa cho sợ, không nói nên lời, cô sợ hãi lắc đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, thậm chí còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Đều do cô, kiếp trước đúng thật là cô vứt nhẫn cưới đi, còn chính miệng nói muốn bỏ trốn với Tần Viễn. Giờ thì tốt rồi, giải thích thế nào đi chăng nữa cũng biến thành che giấu.
Thẩm Tây Quyết lạnh mặt, bộ dáng "người khác chớ đến gần, ai cản ta thì phải chết".
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên, giọng điệu lạnh lùng, khiến cô cảm thấy như rơi vào một hầm băng ngàn năm——
"Nam Tịch, đừng dùng phương thức dối trá này để lấy lòng tôi, để tôi chủ quan buông lỏng cảnh giác. Muốn chạy trốn lần nữa? Đừng có mơ!"
Dứt lời, anh dứt khoát rời đi.
Nam Tịch ngây người...
Kiếp trước cô kháng cự trong bị động, mà anh lại ép buộc cô.
Giờ phút này cô chủ động như vậy, mà Thẩm Tây Quyết lại mặc quần áo gọn gàng rời đi?
Trái tim của đàn ông như kim dưới đáy biển!
Nam Tịch ngã xuống giường, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Điều đáng giận là giữa Thẩm Tây Quyết và Tần Viễn, một trời một vực như vậy, cô đúng là mắt mù nên mới thích Tần Viễn.
Buồn cười là tình hình bây giờ để cho người ta bất lực, xem ra Thẩm Tây Quyết nhận định là cô muốn cùng hắn ta bỏ trốn, cho nên không tin tưởng cô nữa.
Như vậy việc cấp bách là cô phải thể hiện ra mười hai phần thật lòng, cho anh biết, hiện tại cô rất ăn năn, trong lòng chỉ có duy nhất một người là anh.
Nghĩ vậy, Nam Tịch túm lấy chỗ váy cưới bị xé, khó khăn bước ra khỏi biệt thự.
Trong bóng đêm, cô đi dọc theo con đường phía trước, dựa vào trí nhớ xem đã vứt bỏ chiếc nhẫn ở đâu...
Hình như là ở bên trong đống rác kia, nhưng lại không nhớ rõ được vị trí cụ thể.
Thời điểm này, bóng đêm tựa như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chứ đừng nói đến là tìm nhẫn.
Vật nhỏ như vậy, cũng không biết là rơi vào nơi hẻo lánh nào rồi.
Thế nhưng Nam Tịch vẫn quyết tâm tìm cho bằng được. Cô kéo váy cưới đến bên hông, đôi chấn trắng nõn bước trên đống rác hôi thối, bẩn thỉu, tìm đông tìm tây.
Một kẻ lang thang không chịu nổi bộ dạng này của cô, cau mày mắng cô bị bệnh tâm thần.
Nam Tịch giống như không nghe thấy, cố chịu đựng mùi hôi thối, hai tay không ngừng lùng sục bên trong đống rác tìm kiếm.
Mặc kệ có bao nhiêu bẩn thỉu, cô đều muốn tìm được chiếc nhẫn cưới.
Đây chính là biểu tượng hôn nhân của cô và anh, kiếp trước là cô ném đi, nhưng kiếp này cô rất muốn tìm về, một lần nữa ở bên anh!