Chương 29: Hôm nay để yên cho cô, anh không mang họ Thẩm

Thời điểm Thẩm Tây Quyết cởi nút áo sơmi, ngước mắt đối đầu với khuôn mặt phiếm hồng của Nam Tịch.

Trong ánh mắt cô lóe ra ánh ứng, để cho người ta có một nháy mắt cảm thấy, tựa hồ như anh bị ánh mắt của cô lột sạch.

Bàn tay mở nút áo của anh dừng lại, trong lòng không tự chủ được hiển hiện một cái ý niệm trong đầu.

Có phải thời điểm cô ở cùng với Tần Viễn cũng vui vẻ như vậy?

Trong lòng Thẩm Tây Quyết dần nguội lạnh, mấy phần nhu tình còn sót lại đã ném ra sau ót, nhớ tới vừa rồi hình ảnh cô và Tần Viễn ở cùng nhau khiến cơn giận dữ của anh càng tăng lên gấp bội.

Người phụ nữ đáng chết, luôn miệng nói anh không thể!

Đảo mắt liền cùng người khác thông đồng, hôm nay anh mà để yên cho cô anh sẽ không mang họ Thẩm!

Ánh mắt tĩnh mịch dần hiện nộ khí, anh lần nữa cúi người xuống hung hăng hôn lên môi của cô, lực đạo trừng phạt hôn đến cô muốn thiếu dưỡng khí.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, nộ khí trong mắt anh đã dần bị động tình thay thế.

Sắc mặt Nam Tịch càng lúc càng đỏ, hô hấp cũng theo đó mà nặng nề, thân thể dâng lên một trận cảm giác quen thuộc.

Chờ chút! Cảm giác quen thuộc này...

Nam Tịch lên tiếng kinh hô, đối đầu với sắc mặt khó coi của Thẩm Tây Quyết.

Cô giống như con chim non run lẩy bẩy nhìn anh, ánh mắt vô tội, gượng cười nói: "Cái này... Em tới ngày,... Em không phải cố ý đâu. Ông xã, đừng đánh em!"

Cô sinh dục tràn đầy ôm eo của hắn, trong lòng rất là ai oán. Cô chẳng qua là nhất thời quá kích động, cho nên nội tiết mất cân đối, kinh động đến bà dì...

Thẩm Tây Quyết mặt lạnh đẩy cô ra, quay người hướng phòng tắm đi đến.

Nam Tịch rất muốn nhìn lén, nhưng sờ lên cái cổ yếu ớt của mình, cô vẫn là từ bỏ ý nghĩ này.

Thở dài ai oán, đứng dậy đi thay quần áo.

Một lúc sau, Thẩm Tây Quyết mặt lạnh đi ra, nằm ở trên giường trực tiếp đưa lưng về phía cô, không nói một lời.

Nam Tịch nhìn bóng lưng lạnh lùng, trong lòng âm thầm lo lắng nói: "Liệu anh có cảm thấy mất hứng với mình không? Nghe nói đàn ông đều rất kiêng kị việc này, cô còn có cơ hội thay đổi sao?"

Cô lặng lẽ mò lên giường, từ phía sau lưng ôm lấy anh, mềm mại ôn nhu mà nói: "Ông xã, thật xin lỗi anh! Đừng tức giận có được không?"

Không có động tĩnh!

Cô cắn răng, tựa như gấu koala dính sát vào lưng, bàn tay to gan sờ cơ bụng, lại bị anh lạnh lùng đẩy ra.

Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục làm nũng nói: "Ông xã, em biết sai rồi, đừng vô tình với em như thế mà! Hôm nào em đền bù gấp đôi cho anh có được không?"

Thẩm Tây Quyết không nhúc nhích.

"Ông xã"

Nam Tịch thở dài, rút tay về đem mình cuốn thành một cục: "Đau bụng quá..."

Người đàn ông phía sau xoay người lại, cô co người lại thành một cục ôm chặt lấy bụng, nước mắt đầm đìa, giống hệt cún con đáng thương nhìn anh, anh cảm thấy trong lòng bực bội không thôi.

"Ông xã, em đau..."

"Ngậm miệng!"

Cô nghe lời ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.

Thẩm Tây Quyết nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, nhắm mắt lại, bàn tay lại lần lên bụng của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

Nam Tịch thoải mái ô một tiếng, trên mặt tươi cười, lén nhìn dung nhan của anh.

"Để cho anh nghe được em nói chuyện, anh sẽ mang em đi cắt lưỡi!"

Cô giật nảy mình, thức thời ngậm miệng lại, tại môi mỏng ấn xuống một nụ hôn, cười đến hệt con mèo vớ phải cá.

Hôm sau, Nam Tịch vừa bước ra khỏi thang máy, liền có người ôm một đống đồ vật đi tới.

"Nam Tịch, đây là quà mà fan hâm mộ tặng cô, còn có rất nhiều ở kia, tôi chỉ cầm một ít vào giúp cô thôi."

Trong mắt Nam Tịch lóe lên ý cười tiếp nhận, nói: "Cảm ơn."

Khi cô ôm đống quà vào phòng, lập tức nhận được một loạt ánh mắt hâm mộ, trong đó còn ẩn chứa sự ghen tỵ.

Tô Thiên Ngữ âm thầm cắn răng, đứng người lên hướng về phía cô đi đến, nói: "Nam Tịch, nhiều đồ như vậy, tớ cầm giúp cậu."

"Cảm ơn, đây đều là fan hâm mộ tặng." Nam Tịch cười với cô ta.

Bàn tay ôm lễ vật của Tô Thiên Ngữ cứng đờ, tầm mắt rủ xuống che giấu đi ánh nhìn căm giận cùng bất bình, miễn cưỡng treo lên mặt nụ cười gượng.

"Fan hâm mộ nhiều đương nhiên cậu cũng được hoan nghênh, trên mạng khắp nơi đều là lời lẽ khích lệ, tớ xem mà thấy mừng cho cậu."

Nam Tịch nghe vậy nhìn cô ta một cái: "Cậu cũng không tệ, rất được hoan nghênh."

Cô vừa cười nói vừa rút bên trong ra một hộp bánh Charlone, nói: "Tiện đường đi làm tớ có ghé vào mua, mọi người cùng nhau ăn đi."

Người nói không mất lòng mới là nghệ nhân, đương nhiên mọi người hiểu mà mượn gió bẻ măng chủ.

Nhìn sắc mặt của Nam Tịch, bọn họ nhao nhao nói chuyện nịnh bợ, chỉ hi vọng cô có thể kéo mình lên cùng.

Tô Thiên Ngữ đứng ở một bên, thần sắc buồn bực, cắn chặt hàm răng, cô ta có gì đặc biệt hơn người, chờ tôi ra mặt bảo đảm các người không có quả ngọt để ăn.

Vừa chia xong bánh Charlone, Nam Tịch liền nhận được tin nhắn đi họp.

Phòng họp.

Nam Tịch, Tô Thiên Ngữ và Trần Hi đều được gọi đến, nhà sản xuất tổng thanh tra ngồi ở vị trí chủ vị, trên mặt mang ý cười nói: "Lần này chương trình thực tế "Thám hiểm ở Đầm tân nương" mang lại danh tiếng không tệ, ba người các cô biểu hiện đều rất tốt. Nhất là Nam Tịch và Tô Thiên Ngữ, biểu hiện không tệ."

"Cảm ơn nhà sản xuất."

"Chị thấy hài lòng là tốt rồi."

"Công ty có tổ chức tiệc tối, đến lúc đó nghệ sĩ của công ty đều sẽ có mặt. Các cô đều là người mới, đây là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ, tiếp cận các tiền bối để thỉnh giáo kinh nghiệm, đương nhiên cũng tranh thủ cơ hội lộ mặt."

Ba người nhao nhao gật đầu, có thể lấy được thành tích đương nhiên là đáng mừng, dù sao rất nhiều người đều dựa vào việc này từng bước một leo lên.

Mà công ty cũng rất xem trọng các cô, bồi dưỡng cùng nâng.

"Hiểu rồi ạ." Ba người trăm miệng một lời phụ họa.

...

Địa điểm tổ chức tiệc tối của Công ty là tại khách sạn thế kỷ nổi tiếng Nhĩ Đốn.

Từ xa nhìn lại, khách sạn tựa như một tòa cung điện tráng lệ, vô cùng tôn quý và tao nhã.

Ở cửa chính phủ lên thảm đỏ thật dài, hai bên tạo hình khí quyển hoa mỹ, ánh đèn màu vàng ấm áp tỏa ra.

Từng chiếc xe sang trọng liên tiếp lái vào, phóng viên đã sớm nhận được tin tức ngồi chờ tại cửa ra vào, cửa xe vừa mở ra liền xoạt xoạt không ngừng.

Minh tinh thân mang hoa lệ cao quý chậm rãi đi qua, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.

Còn có fan hâm mộ đứng ở cổng, lớn tiếng la tên thần tượng của mình, tiếng thét chói tai cùng tiếng hò hét hợp thành một bài ca.

Cách đó không xa, hai chiếc bảo mẫu màu đen tuyền dừng lại, Nam Tịch một mình một xe, còn Tô Thiên Ngữ và Trần Hi một xe.

Bởi xe bảo mẫu là xe phân phối, Tô Thiên Ngữ từng đi một lần, người mới bình thường đều là hai người một xe, nhưng Nam Tịch liền một mình độc chiếm một xe.