Bạch Dị đứng bên cạnh Thẩm Tây Quyết run lẩy bẩy, trong lòng yên lặng cho phu nhân một loạt điểm âm.
Thẩm Tây Quyết di chuyển tựa người lên tường.
Bạch Dị mặt thối theo sát đến bên cạnh anh.
Tần Viễn tiến lên một bước, khoảng cách với Nam Tịch ngày một gần, gần đến mức có thể thấy được lông mi của cô.
Nam Tịch âm thầm cảnh giác, bất động thanh sắc nhìn anh ta.
Anh ta vươn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống: "Tiểu Tịch, anh biết em là quan tâm anh."
Trên người Nam Tịch không khỏi nổi lên một tầng da gà.
"Thật ra anh cũng một mực để ý đến em, em diễn phim truyền hình, còn có chương trình thực tế thám hiểm. Anh mỗi lúc trời tối đều sẽ lặp đi lặp lại xem em diễn, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của em anh đều có thể ghi nhớ."
Tần Viễn thâm tình nhìn cô, trong lời nói lộ ra từng tia ý vị khó tả, tiếp tục nói: "Không gạt em, từ khi em gả đi, anh thường xuyên mất ngủ. Anh lo lắng cho tình cảnh của em, suy đoán em ở Thẩm gia trôi qua có tốt hay không, anh rất sợ em chịu ủy khuất. Cho nên, hôm nay anh mới nhịn không được tới nơi này gặp em."
Nghe được những câu này, Thẩm Tây Quyết phát ra một vòng cười lạnh.
Tâm Bạch Dị lộp bộp một tiếng.
Tổng giám đốc có phải muốn nổi giận rồi không?
Nam Tịch nghe Tần Viễn nói, cô cố nén xúc động hành hung đầu anh ta, lui lại hai bước cùng anh ta giữ khoảng cách.
"Anh, rất cám ơn sự quan tâm của anh. Nhưng em đã có chồng rồi."
Ánh mắt Thẩm Tây Quyết dừng lại.
Một giây sau, Nam Tịch khẽ cắn môi dưới, đôi mắt cụp xuống, nói khẽ: "Mà lại… Anh dù sao cũng là anh trai của em, thân phận có chút khác. Về sau chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi..."
Trong lời nói nhàn nhạt bất đắc dĩ bay vào trong tai Tần Viễn, Tần Viễn yên tâm, xem ra Nam Tịch trong lòng vẫn là có anh ta.
Tần Viễn tâm tình vui sướиɠ nhìn khuôn mặt của Nam Tịch, vươn tay nghĩ muốn sờ lêb bờ vai của cô, lại bị Nam Tịch tránh khỏi.
Anh ta thức thời thu tay lại, vẫn như cũ thâm tình mà ân cần nói: "Nam Tịch, anh biết em sống ở Thẩm không dễ, anh rất đau lòng cho em."
"Nếu như tâm tình không tốt muốn tìm người tâm sự, hoặc là có chuyện khác, tùy thời tới tìm anh được không? Đáp ứng nh, nhất định phải vui vẻ được không?"
Nam Tịch gật đầu.
"Anh đi đây."
Nam Tịch đưa mắt nhìn thân ảnh của anh ta rời đi, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, vuốt vuốt mặt, trong lòng là một mảnh lãnh ý.
Cô xoay người, lại đυ.ng phải bức tường thịt.
Cô che cái trán hít vào một hơi, theo bản năng nhìn lên trên, thấy được khuôn mặt đen sì của người đàn ông.
Bạch Dị bị dọa đến quay đầu lại, phu nhân, cô tự giải quyết cho tốt đi.
...
Xe thể thao dừng ở trước biệt thự, Nam Tịch bị Thẩm Tây Quyết khiêng vào biệt thự.
Đi đến đâu người hầu nhao nhao quay ra nhìn.
Cửa phòng ngủ bị anh một cước đá văng, Thẩm Tây Quyết đem Nam Tịch ném lên trên giường, sau đó giật hai nút thắt ra liền đè ép xuống.
Tiếng kinh hô bị nuốt vào trong bụng, khí tức cuốn tới, cường thế hôn để cho người ta thở không nổi. Nam Tịch trong nháy mắt thất thần, nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Phát giác được Nam Tịch thất thần, anh tức giận cắn cô một cái.
Nam Tịch sau khi lấy lại tinh thần, ý thức được muốn phát sinh cái gì, trên mặt lóe ra thần sắc mừng rỡ, chủ động vươn tay ôm lấy cổ của anh, bị động hóa chủ động.
Thẩm Tây Quyết ngồi thẳng lên, cởi xuống áo khoác vướng víu, nút thắt cổ áo áo sơ mi trắng bởi vì thô bạo mà sụp ra mấy nút, lộ ra l*иg ngực rắn chắc.
Hai gò má Nam Tịch phiếm hồng, vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp, cô hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng.
Tới rồi sao? Tới rồi sao? Đêm động phòng hoa chúc muộn!