Chương 27: Đối mặt với Tần Viễn

Phong ba quá khứ, hết thảy bình tĩnh lại.

Thẩm Tây Quyết vừa bước vào cửa, Nam Tịch đã bưng bánh gatô đi ra.

"Ông xã, hôm nay em làm bánh gatô vị ô mai."

Thẩm Tây Quyết: "..."

Từ ngày trên núi xuống, sau khi trở về, cô đã liên tiếp một tuần lễ làm chủ đề phong vị bánh gatô.

Thẩm Tây Quyết ngồi ở bên bàn: "Gần đây nhân khí không tệ."

Nam Tịch hào hứng ngồi bên cạnh anh, lấy điện thoại di động ra nói: "Đúng a, từ khi ghi hình "Đầm Tân nương" về, Microblogging của em fan hâm mộ tăng lên rất nhiều."

Cô vừa nói vừa mở trang chủ của Microblogging ra để Thẩm Tây Quyết nhìn fan hâm mộ bình luận.

Phía trên mỗi một đầu bình luận Nam Tịch đều cẩn thận nhìn, chăm chú đọc.

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là tốt. Còn có rất nhiều bình luận phê bình cùng chế giễu, nhưng cô cũng không để ở trong lòng.

Đã từng có người nói, trong một trăm người sẽ có một người không thích bạn. Vậy bạn không muốn bởi vì người đó không thích mà khổ sở, muốn bỏ đi chín mươi chín sự trân quý yêu thích kia sao?

Thẩm Tây Quyết nghiêng đầu nhìn cô cười vui vẻ, bờ môi kéo lên.

Nhưng mà, có người vui vẻ thì sẽ có người sầu.

Tô Thiên Ngữ rà soát những bình luận trên mạng, tức giận đến mức ném điện thoại vứt qua một bên, nắm lên gối ôm bị xé rách.

"Ghê tởm, những người kia đều mắt mù sao? Cái gì gọi là lá gan quá nhỏ, lại nói mình phong cách không có gì đặc sắc, một đám ngu ngốc, bọn họ biết cái gì chứ? Thật sự là quá phận!"

Tần Viễn từ phòng tắm đi ra, đến bên người cô ta hôn một cái: "Sao thế, ai chọc giận em?"

"Còn không phải đám người ngu ngốc kia sao, khắp nơi bôi đen em. Nói em tham gia chương trình thực tế mà lá gan quá nhỏ, không có ý nghĩa, phong cách không có gì đặc sắc, đem Nam Tịch thổi phồng đến lên trời."

Tô Thiên Ngữ vừa nhắc tới Nam Tịch, càng nói càng giận, "Dựa vào cái gì mà khen ngợi em ít như vậy, cô ta lại nhiều như thế? Không phải chỉ là chiếm vị trí C thôi sao, có gì đặc biệt hơn người!"

Tần Viễn cầm điện thoại nhìn lướt qua, đem cô ta ôm vào trong ngực, trấn an nói: "Đừng nóng giận, trong lòng anh em là tuyệt nhất."

"Anh thì làm được cái gì, hiện tại em đã bị cô ta cưỡi trên đầu rồi! Đúng rồi, em thấy cô ta và Thẩm Tây Quyết rất thân mật, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Nghe vậy, lông mày Tần Viễn hung hăng cau lại, trầm giọng nói: "Thái độ của cô ta đối với anh ngày càng lãnh đạm, có chút không nhận ra."

Tô Thiên Ngữ nói rất đúng, Nam Tịch và Thẩm Tây Quyết rất thân mật.

Chẳng lẽ cô đã yêu Thẩm Tây Quyết?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Tần Viễn rất không thoải mái.

Anh ta nhớ có một lần nghe Nam lão gia trò chuyện với Nam tịch qua điện thoại, mơ hồ nghe được Nam Tịch nhắc đến chuyện của công ty.

May mà Nam lão gia rất tín nhiệm anh ta, khen anh ta xử lý chuyện công ty rất tốt.

Thế nhưng trước kia Nam Tịch đâu có bao giờ hỏi đến chuyện của công ty, Nam Tịch dù sao cũng là con gái duy nhất của Nam gia, nếu như cô để ý tới chuyện của công ty, sau lưng cô lại có cái Thẩm Tây Quyết, như vậy công ty của Nam gia...

Ánh mắt Tần Viễn đầy vẻ trầm ngâm.

Anh ta phải đi tìm Nam Tịch một chuyến.

Tô Thiên Ngữ thấy Tần Viễn trầm mặc, khẩn trương nói: "A Viễn, anh cần phải nhìn kỹ! Đây hết thảy đều là anh thật vất vả mới lấy được, ngàn vạn lần không thể để cho nó bay."

Tần Viễn tâm tư phiền muộn ừ một tiếng.

...

MY bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Nam Tịch từ thang máy đi ra gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Tây Quyết.

"Ông xã, em ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm chờ anh cùng về nhà nha."

"Nam Tịch." Tin nhắn vừa gửi đi, một âm thanh quen thuộc vang lên.

Cô quay đầu lại thấy Tần Viễn đang đi tới.

"Anh, tới tìm em sao?" Cô cũng không ngây thơ cho rằng ngẫu nhiên gặp.

"Đúng vậy, mới từ phòng khách bên kia tới, trên đường mua bánh Charlone mà em thích ăn nhất."

"Cảm ơn." Nam Tịch nói: "Nhưng gần đây em đang bị sâu răng, bác sĩ không cho ăn đồ ngọt."

Ánh mắt Tần Viễn hiện lên một tia kinh ngạc, cầm cái túi tay hạ xuống.

"Thật xin lỗi, việc này anh không biết."

Nam Tịch trong lòng lạnh xuống a một tiếng, anh ta sao có thể biết, cô đang bịa chuyện mà.

Tần Viễn: "Nam Tịch, sao dạo này không thấy em về nhà?"

Nam Tịch trong lòng cười lạnh, hai đầu lông mày có mấy phần đạm mạc, ồ một tiếng nói: "Gần đây bận việc, bất quá em vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho ba."

Tần Viễn hướng về phía trước nửa bước, có chút cúi người, kính mắt ánh lên ánh sáng, anh ta nói khẽ: "Anh biết, anh nghe được."

"Thực ra nếu em muốn biết tình hình công ty có thể trực tiếp tới tìm anh, không cần quấy rầy chú Nam."

Nam Tịch ngước mắt nhìn anh ta, cái đuôi dối trá lòng lang dạ thú, rốt cuộc nhịn không được muốn bại lộ rồi sao?

Cô nghe ra được anh ta đang công khai thể hiện chủ quyền đối với Nam thị.

Nam Tịch cười, vuốt lấy mái tóc dài, mang theo vài phần giễu cợt nói: "Anh, nghe lén điện thoại là không lễ phép nha!"

"Anh làm sao có thể nghe lén người khác nói chuyện điện thoại được, chẳng qua là đúng lúc đi ngang qua, nghe được thanh âm của em, nhịn không được dừng lại nghe thêm vài câu. Nam Tịch, anh rất lo lắng cho em."

"Cảm ơn sự quan tâm của anh, em vs ba em trò chuyện về Nam thị chẳng qua cũng là quan tâm đến hoạt động của công ty, em cũng không tiện làm phiền anh. Lại nói, Nam thị dù sao cũng là tâm huyết của ba mẹ em, thân là con gái của bọn họ, em cũng hi vọng Nam thị có thể ngày càng phát triển."

Tần Viễn: "Có anh ở đây, em yên tâm."

"Đương nhiên yên tâm, anh một mực đối với công ty tận trung tận tụy, thực lực của anh em cũng hết mực tin tưởng, chỉ là... Mặc dù anh có năng lực, nhưng dù sao cũng là khác họ, em sợ cổ đông sẽ làm khó anh..."

Tần Viễn mày rậm nhăn lại, kính mắt hạ xuống, hai con ngươi có chút nheo lại, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Tiếng bước chân từ thang máy truyền đến, Thẩm Tây Quyết cúi đầu vuốt vuốt điện thoại, nhìn thấy tin nhắn kia của Nam Tịch, tâm tình rất vui vẻ.

Bạch Dị đi ở bên cạnh, nghiêng mắt nhìn thấy thần sắc của tổng giám đốc thần sắc, trực giác khẳng định là đang nhìn tin nhắn của Tổng giám đốc phu nhân.

Từ lúc từ "Đầm Tân nương" trở về, tâm tình của tổng giám đốc đã tốt lên rất nhiều.

Mỗi ngày đều là đúng giờ tan tầm ra về, khiến anh ta thân là trợ lý cuối cùng cũng có thể giữ chân được cô bạn gái thứ 101.

Bạch Dị nhận ra được tầm quan trọng của việc cuồng công việc với cưới vợ, trên mặt không tự chủ được toát lên sự vui vẻ.

Nhưng rất nhanh, một mặt vui vẻ của anh ta liền ngưng đọng lại, bất động thanh sắc như bị xi măng đổ lên.

Thẩm Tây Quyết dừng bước, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ không thấy đáy, gắt gao nhìn chằm chằm đôi năm nữ phía trước...