Chương 26: Đau gần chết

Một lát Sau, Nam Tịch mặc áo quần đùi ngồi trên giường, bàn chân thon dài trắng nõn, một vết thương màu đỏ nằm trên phá lệ chướng mắt.

Thẩm Tây Quyết nửa ngồi ở trước mặt cô, cầm cồn i-ốt giúp cô trừ độc, động tác rất nhẹ.

Nam Tịch cúi đầu nhìn anh, ngũ quan người đàn ông đặc biệt hoàn hảo, mỗi nơi mỗi chỗ đều rất mê người.

Nhất là thời điểm anh chăm chú, nhịp tim Nam Tịch không tự được mà đập nhanh.

"Á" Cảm giác đau đớn từ miệng vết thương truyền đến, cô thở nhẹ một tiếng.

Thẩm Tây Quyết cũng không ngẩng đầu lên, giúp cô băng bó, am thanh lãnh đạm truyền đến.

"Hiện tại biết đau? Thời điểm cậy mạnh sao không suy nghĩ đến hậu quả!"

"Em biết sai rồi." Nam Tịch rủ mắt xuống.

Thẩm Tây Quyết thấy cô xìu, cũng không nặng lời thêm, đứng lên nói: "Thử xem có thể đi được không?"

Nam Tịch theo lời đứng lên, chưa đứng thẳng liền ngã xuống, vừa rồi vào cô nhìn thấy Tô Thiên Ngữ nên quên đau.

Hiện tại đau thật là đòi mạng.

Thẩm Tây Quyết cõng cô đi ra khỏi quán trọ, xe cảnh sát gào thét chạy đến, nhà sản xuất đang cùng bọn họ thương lượng.

Anh mang theo Nam Tịch xuống núi, cảnh sát bận rộn ghi khẩu cung, yên lặng xuống núi chỉ có hai người bọn họ.

Nam Tịch ghé vào trên lưng Thẩm Tây Quyết, nghe tiếng hít thở của anh cùng tiếng tim đập, trong lòng rất yên bình.

Nam Tịch kéo tay Thẩm Tây Quyết, nói khẽ: "Ông xã, anh biết không? Liên quan tới "Đầm Tân nương" còn có một truyền thuyết."

Thẩm Tây Quyết ừ nhẹ một tiếng.

Nam Tịch tiếp tục nói: "Truyền thuyết năm đó tân nương không muốn gả cho người trượng phu kia. Mà kiệu phu trượt chân là người nàng yêu, một trận trượt chân là một kế hoạch được sắp đặt. Tân nương rơi xuống nước sau được kiệu phu cứu được, hai người rời khỏi nơi này, trôi qua một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."

"Có thể gả cho người mình yêu, mà người đó lại yêu mình, thật rất không dễ dàng. Em cảm thấy gả cho anh là một việc rất hạnh phúc."

Trái tim Thẩm Tây Quyết hơi run một chút.

Anh trầm mặc cõng Nam Tịch đi xuống chân núi, sau một hồi, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn truyền đến.

"Bánh gatô quá ngọt, lần sau đừng làm."

Nam Tịch hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng.

Thẩm Tây Quyết, người đàn ông khó chiều này ý thức được ngày đó thái độ không tốt, lại không có ý tứ mở miệng nói xin lỗi đi!

Cô mím môi nở nụ cười, con mắt lóe sáng, gật đầu nói: "Được, vậy lần sau sẽ cho ít đường đi, em nhất định sẽ cố gắng làm ra loại bánh gato mà anh thích ăn."

Nam Tịch mang theo một ma lực ngọt ngào, khiến cho môi Thẩm Tây Quyết cũng không tự chủ được mà câu lên.

. . .

Thẩm Tây Quyết đưa Nam Tịch trở lại biệt thự trong đêm, đem cô ngủ say đặt ở trên giường, cúi người tại cái trán trơn bóng lưu lại một hôn.

"Ngủ ngon."

Túi khẽ chấn động, anh ngồi thẳng lên nhìn Nam Tịch Sau một lúc, mới quay người đi ra khỏi cửa.

"Tổng giám đốc, tất cả mọi người đều đã mang về. Theo lời khai của người trong đoàn làm phim, là Triệu Kỳ bỏ tiền ra mua bọn họ, nói là muốn trêu cợt Nam Tịch, không nghĩ tới xảy ra loại sự tình này, hiện tại Triệu Kỳ đã điên rồi. Tô Thiên Ngữ cùng Trần Hi thề thốt phủ nhận bọn họ hợp mưu." Thanh âm Bạch Dị hơi trầm từ đầu bên kia điện thoại di động truyền đến.

Thẩm Tây Quyết đứng trong hành lang, xuyên thấu qua pha lê nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt âm u như mực đồng không mang theo một tia tình cảm, thanh âm lạnh lẽo nói: "Triệu Kỳ đưa bệnh viện tâm thần, những người liên quan giao cho cảnh sát xử lý. Công bố vô tội tạm thời thả ra, quan sát một thời gian."

"Rõ!"

Thẩm Tây Quyết cúp điện thoại, nhìn thoáng qua người ngủ say trong phòng, đôi mắt hẹp dài mà tĩnh mịch, để cho người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.