Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Nói Lời Yêu Anh

Chương 25: Phản kích, cô không chết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không, không muốn… Cô đừng tới đây!" Triệu Kỳ kinh hãi kêu to, hoàn toàn không có vẻ phách lối như vừa rồi, liều mạng hướng bên giường nhảy lên.

"Tôi thật thê thảm, Diêm Vương nói muốn tìm người thế thân, tôi mới có thể đi đầu thai." Thanh âm Nam Tịch nhẹ trong không khí, nghe âm trầm, nhất là khi cô đảo tròng trắng mắt, để cho người ta căn bản không dám đối đầu.

"Trần Hi, cô đến thay tôi đi." Nam Tịch nói còn nở nụ cười khặc khặc, bàn tay trắng bệch hướng về phía Trần Hi chộp tới.

Trần Hi nhắm mắt lại sợ hãi kêu lấy, bỗng nhiên thanh âm đẩy về hướng Triệu Kỳ, thét to: "Cô đi tìm Triệu Kỳ đi, không phải tôi..."

Triệu Kỳ vội vàng không kịp chuẩn bị ngã nhào trên đất, nhìn Nam Tịch cười khặc khặc hướng mình quay người, cô ta bị dọa đến hai chân đều như nhũn ra.

Cô ta hoảng sợ đôi mắt phản chiếu lấy khuôn mặt trắng bệch sưng vù của Nam Tịch, nhịn không được nhắm mắt lại thét to: "A a a... Không muốn không muốn... Tôi không phải cố ý hại chết cô, tôi chỉ là nghĩ dọa cô một chút mà thôi, đừng có gϊếŧ tôi..."

Nam Tịch nghe vậy thì ngồi thẳng lên, trên mặt hiển hiện một vòng cười lạnh, trong mắt xen lẫn phẫn nộ cùng xem thường. Từ trên người cô lấy ra một chiếc điện thoại di động, đóng phần ghi âm lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Trần Hi và Tô Thiên Ngữ.

Tô Thiên Ngữ vốn đã biến sắc, giờ còn tái nhợt hơn mấy phần.

Chuyện cho tới bây giờ, cô ta còn có cái gì không hiểu, Nam Tịch căn bản là không có chết, cô chỉ giả thần giả quỷ tới dọa các cô, chỉ là vì lừa dối ra các cô thôi.

Mà tên ngu xuẩn Triệu Kỳ kia, lại bị sợ đến choáng váng, lời gì cũng nói hết ra rồi! Nghĩ đến đây, cô ta hận trừng mắt liếc Triệu Kỳ, nhưng Triệu Kỳ hiển nhiên bị sợ choáng váng.

Cô ta ngồi liệt trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi không phải cố ý..."

Tô Thiên Ngữ âm thầm hung hăng bóp Trần Hi một cái, cho cô ta một cái liếc mắt đầy ẩn ý.

Sau đó đi đến bên người Nam Tịch, trong mắt lóe ra thần sắc mừng rỡ, nắm thật chặt Nam Tịch tay nói: "Nam Tịch, quá tốt rồi! Cậu không có việc gì, tớ thật sự rất lo lắng cho cậu."

"Tớ không chết, quả thật làm cho một số người thất vọng." Khóe môi Nam Tịch kéo lên một vòng lạnh lùng cười, rút tay trở về.

Lúc này, điện đã khôi phục trở lại bình thường. Nhà sản xuất cũng mang người đi tới, thấy cảnh này thì ngẩn người, lại không lắm miệng hỏi cái gì.

Chỉ là sắp xếp người mang Triệu Kỳ ra ngoài, sắp xếp ở một phòng khác, Tô Thiên Ngữ và Trần Hi cũng đổi gian phòng.

Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, Nam Tịch lấy điện thoại ra nghe lại một lượt bản ghi âm, thanh âm rõ ràng của Triệu Kỳ đã được ghi lại.

Đôi mắt cô lóe lên sự băng lãnh, đáng tiếc lần này lại để cho Tô Thiên Ngữ thoát khỏi liên quan.

Cô cũng không có ngây thơ như vậy, coi chuyện này là chủ ý của Triệu Kỳ, tên ngốc kia chỉ là thay người gánh tội, làm kẻ chết thay mà thôi!

Cũng may mà trước kia cô đã có đề phòng, biết buổi ghi hình không có khả năng thuận lợi như vậy. Thời điểm ở trong nước mắt cá chân bị quấn lấy, mặc dù có một nháy mắt bối rối, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng.

Cô chìm vào trong nước trước hít sâu một hơi, đảo ngược đẩy cái tay kia bơi đi. Quả nhiên, sớm đã có người trốn ở trong nước ám toán cô, bụi tóc kia cũng chỉ là cây rong.

Người kia hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ xem thấu, kinh ngạc bị cô cướp đi bình dưỡng khí, giãy dụa một lúc rồi dần mất đi ý thức, bị Nam Tịch trói lại kéo đi ném sang một bên.

Sau đó, cô lặng yên không một tiếng động tìm đến nhà sản xuất, mời ông ta phối hợp với mình diễn một màn kịch.

Cuối cùng, đem Triệu Kỳ cái kẻ chết thay lôi ra.

Thời điểm Nam Tịch tính toán với hung thủ, một chiếc siêu xe chạy gào thét về hướng ngọn núi ở thôn nhỏ này đi tới.

Thẩm Tây Quyết cắn chặt hàm răng, bên tai tràn đầy thanh âm gào thét Nam Tịch mất tích, tin tức có lẽ đã chết rồi.

Sớm biết như thế, anh sẽ không để cô tham gia chương trình này! Thẩm Tây Quyết hung hăng rút cà vạt, giật bay nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng l*иg ngực rắn chắc.

Lốp xe ma sát với mặt đất, bụi bay tứ tung.

Đường núi nhỏ nên xe không tiến vào được, Thẩm Tây Quyết liền vứt xe lại một mình lên núi.

Nhà sản xuất từ trong quán trọ đi ra, liền bắt gặp Thẩm Tây Quyết đang đi tới, trên tóc của anh dính đầy lá cây, áo sơ mi bị giật rách, ống quần bên trên đều là đất.

Nhà sản xuất hơi sững sờ, hỏi: "Thẩm tổng, sao ngài lại tới đây?"

"Nam Tịch đâu?" Thẩm Tây Quyết nắm chặt cổ áo của ông ta, một đôi mắt đen hằn tơ máu.

Nhà sản xuất chỉ vào trong khách sạn nói: "Nam Tịch ở bên trong, cô ấy không có..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Tây Quyết đã vọt vào trong quán trọ.

Nhà sản xuất sửa sang lại chỗ cổ áo bị anh túm lấy, nhìn bóng lưng của anh yên lặng đem nửa câu nói sau nuốt vào trong bụng.

Kỳ thật ông ta muốn nói cho Thẩm Tây Quyết, vợ ngài mười lăm phút trước khởi tử hoàn sinh, còn bảo tôi phối hợp với cô diễn một màn kịch.

Sau đó, ba người kia bị dọa điên rồi, có đến hai người sợ tè ra quần.

Cửa phòng Nam Tịch mở ra.

Đột nhiên có người xông tới dọa cho Nam Tịch giật nảy mình, cô ngước mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, liền bị người đó cẩn trọng ôm vào trong ngực.

"Sao anh lại tới đây?" Nam Tịch nghi ngờ hỏi.

Thẩm Tây Quyết nghe vậy thì thân thể cứng đờ, buông cô ra xem xét.

Chỉ thấy khuôn mặt cô trắng bệch, phối hợp với màu đen của đôi môi lại có mấy phần dọa người, toàn thân ướt sũng giống như là trong nước mới vớt ra.

Nhưng vừa rồi thời điểm ôm cô, lại rõ ràng có thể cảm giác được trên nhiệt độ người, anh chần chờ nói: "Anh nhận điện thoại, bọn họ nói em xảy ra chuyện! Em bây giờ đến cùng là..."

Là người hay là quỷ? Ánh mắt anh có chút lóe lên, nhìn chằm chằm mặt của cô.

Cái bộ dạng này, so với nữ quỷ trong phim ma còn muốn dọa người hơn.

Nam Tịch kịp phản ứng, nhếch miệng cười nói: "Em đương nhiên không chết!"

Cho nên… Anh là cho là cô xảy ra chuyện, sau đó từ địa phương xa như vậy chạy đến sao?

Thẩm Tây Quyết có thể đến, cô rất vui vẻ.

Sau đó Nam Tịch ý thức được, mình bây giờ còn vẽ lấy một khuôn mặt đặc biệt xấu xí.

Hỏng bét, Thẩm Tây Quyết giống như sợ quỷ vậy!

"Ông xã, em đi tẩy trang trước."

Nam Tịch nói xong liền bụm mặt vọt vào phòng tắm.

Thẩm Tây Quyết ngơ ngác, nhịp tim cuồng nhiệt không cách nào bình phục.

Không đầy một lát ——

"Ai nha!"

Một tiếng kinh hô từ trong phòng tắm truyền đến.

Thần kinh Thẩm Tây Quyết bỗng nhiên căng cứng, lập tức chạy vào phòng tắm, đẩy cửa ra...
« Chương TrướcChương Tiếp »