Bầu trời âm trầm, mọi người trong đoàn làm phim cũng là một mảnh sầu sau thảm vụ.
Ba người kia bị hoảng sợ được an bài lên khách sạn trên núi nghỉ ngơi, những người còn lại ngồi xổm ở bên đầm nước, chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Thực ra Tô Thiên Ngữ kiên trì ở bên đầm nước chờ đợi tin tức của Nam Tịch. Nhưng nhà sản xuất lại sợ nếu như lại có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đời này ông ta liền xong rồi.
Ba người run rẩy mà rời đi, trên đường hai mắt Tô Thiên Ngữ sưng đỏ, hướng hai người kia đưa mắt liếc qua ra hiệu một cái.
Hi người kia liền hiểu chuyện gật gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau hướng về phía quán trọ.
Chỉ có Trần Hi có chút hoảng loạn, vô ý thức quay đầu nhìn.
Ba người vừa tới quán trọ không lâu trời liền mưa, tiếng mưa rơi cho bầu không khí ảm đạm này tăng thêm mấy phần thương cảm.
Ba người tụ tại trong một căn phòng, xác định sau khi đã an toàn, Trần Hi hoảng sợ nhịn không được mở miệng nói: "Tôi thật sự rất sợ, Nam Tịch có phải đã chết rồi không?"
Triệu Kỳ khinh thường liếc mắt, bĩu môi nói: "Sợ cái gì, tên hèn nhát này! Chuyện này vốn chính là ngoài ý muốn."
Tô Thiên Ngữ thần sắc bình tĩnh, nhìn thoáng qua Trần Hi, vỗ vỗ bả vai của cô ta nói: "Kỳ Kỳ nói đúng, sự việc của Nam Tịch là ngoài ý muốn, chúng ta đều không muốn nhìn thấy loại sự tình này."
Trần Hi khẽ cắn môi dưới, trong đầu luôn hiện lên khoảnh khắc Nam Tịch chìm vào trong nước.
Con mắt của cô nhìn cô ta chằm chằm, tựa hồ như đang trách cứ cô ta không cứu được cô.
Cô ta co lại thành một đoàn ngồi ở trên giường, khϊếp đảm mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Thế nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi luôn cảm thấy cô ấy từ một nơi bí mật gần đó nhìn tôi. Các người nói xem, nếu để cho Thẩm tổng biết chuyện này là chúng ta bày kế, anh ấy có thể hay không..."
Trần Hi còn chưa có nói xong, Triệu Kỳ đã phẫn nộ nhảy dựng lên, vung tay cho cô ta một bàn tay, trợn mắt nói: "Ngậm miệng! Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Rõ ràng là Nam Tịch tự mình cậy mạnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi cảnh cáo cô, không được nói lung tung, nếu không tôi không tha cho cô!"
Triệu Kỳ ngày bình thường ỷ có quan hệ, ngang ngược càn rỡ đã quen. Bây giờ nghe Trần Hi nói xong tính tình lập tức liền phát tác.
Trần Hi bỗng nhiên bị đánh một bạt tay, cả người đều như trong mộng, gương mặt đau rát là minh chứng cho việc bị đánh. Lúc này cô ta mới giật mình lấy lại tinh thần, hoảng sợ biến thành phẫn nộ, đứng dậy về trừng mắt Triệu Kỳ nói: "Sao cô đánh tôi?"
"Vì sao tôi cái gì đánh cô, trong lòng cô còn không biết sao? Trần Hi, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, đừng lộn xộn lòng dạ hẹp hòi. Nếu như chuyện này bị người ta phát hiện, tôi liền gϊếŧ chết cô!" Ánh mắt Triệu Kỳ lộ ra hung hãn nhìn chằm chằm Trần Hi, khuôn mặt âm tàn.
Tô Thiên Ngữ nhìn hai người, trong lòng âm thầm giễu cợt một câu, hai cái bao cỏ!
Cô ta đứng lên, đi về phía Trần Hi, vỗ vỗ vai cô ta, trấn an nói: "Đừng khóc, Kỳ Kỳ nói rất đúng. Chuyện này căn bản không liên quan gì đến chúng ta, Nam Tịch là vì cứu cô, thể lực chống đỡ không nổi nên mới bị cây rong ôm lấy chân, lên không nổi."
"Đối với việc này, ba người chúng ta đều cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng người chết không thể hồi sinh, chỉ trách vô dụng. Hiện tại ba người chúng ta ngồi trên cùng một con thuyền, ai rơi xuống nước đối tất cả mọi người không tốt, cho nên chúng ta phải đoàn kết lại, hiểu không?"
Trần Hi bị mấy lời nói này của cô ta thuyết phục, cảm xúc chậm rãi bình phục lại.
Tô Thiên Ngữ đưa mắt ra hiệu cho Triệu Kỳ, cô ta không tình nguyện trợn trắng mắt, thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi quá xúc động rồi, về sau tất cả mọi người là chị em tốt."
Trần Hi còn chưa tới kịp đáp lại, trước mắt đột nhiên là một vùng tăm tối, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm, hung hăng đập vào tâm của người ngồi bên trong.
"Chuyện gì vậy, bị cúp điện sao?"
"Đừng sợ, khả năng là sét dẫn đến mất điện thôi."
"Các người nghe đi, hình như có người đến."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân nặng nề, giống như là có vật nặng giẫm trên mặt đất. Bên trong là bầu không khí yên tĩnh, tiếng bước chân rất vang, càng khiến người ta rùng mình chính là, tiếng bước chân tựa hồ là hướng về căn phòng của các cô đi tới.
Kẹt kẹt! Như là tiếng mở cửa ở bên tai nổ vang, trong bóng tối ba người nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa, thần sắc hoảng sợ.
Một tia chớp xẹt qua, Triệu Kỳ run rẩy nói: "Cửa làm sao mở, rõ ràng tôi đã đã khóa?"
Lời còn chưa dứt, trong phòng lại có cảm giác hắc ám.
Như là đọng lại trong bóng tối, một trận gió lạnh thổi đến, Tô Thiên Ngữ không tự chủ được rùng mình một cái, loại cảm giác này giống như...
Cô ta còn không kịp suy nghĩ, một tia chớp lại xẹt qua, đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai làm cho lòng người bẩn hung hăng nhói một cái.
Ở phía trước đầu giường không biết từ lúc nào đã nhiều một thân ảnh.
Là Trần Hi phát ra tiếng thét chói tai, mà hai người khác cũng thấy rõ gương mặt trước đầu giường kia.
Liên tiếp là tiếng thét chói tai, vang vọng tại trong phòng quán trọ. Nương theo tiếng thét chói tai của các cô, phía ngoài lại xẹt qua một tia chớp, để các cô có thể rõ ràng phân biệt, đây rốt cuộc là không phải ảo giác.
"Quỷ a..." Trong bóng tối, không biết là ai nói một câu.
"A, cứu mạng a..."
"Nam Tịch, cô đừng tới đây..." Tô Thiên Ngữ kinh sợ vô cùng nhìn Nam Tịch, thân thể không ngừng co lại về sau.
Trước đầu giường, thân ảnh ướt sũng như là mới từ trong nước vớt ra.
Đôi mắt Nam Tịch vô thần trực nhìn chằm chằm các cô, bàn tay mười ngón trắng bệch duỗi dài, lạnh lùng mở miệng nói: "Các người tại sao muốn bỏ tôi lại, vì cái gì thấy chết không cứu? Phía dưới lạnh quá lạnh quá, các người đều xuống cùng giúp tôi đi!"