Nam Tịch ngồi ở trong xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, phía xa là nhà cao tầng, non xanh nước biếc phản chiếu nơi đáy mắt.
Đây là thôn Tiểu Sơn, nhân khẩu không nhiều, được cho là nơi sơn thanh thủy tú.
Bởi vì trên núi "Đầm Tân nương" rất nổi danh, thường xuyên có khách ưa mạo hiểm đến thám hiểm, cho nên dưới núi có không ít quán trọ.
Đoàn làm phim liền bao hết một quán trọ trong đó để nghỉ chân.
Sau khi xuống xe, Nam Tịch ngửa đầu hít sâu một hơi, không khí ở Thanh Tân khiến tâm trạng của cô tốt lên không ít.
Nhưng hiển nhiên có người không nghĩ như vậy, Triệu Kỳ vừa xuống xe liền căm ghét nhíu nhíu mày, phàn nàn một câu: "Cái này nơi quái quỷ gì vậy, ở lâu một phút sẽ cảm thấy khó chịu."
Mặc cô ta phàn nàn, không ai thèm để ý tới, sắp xếp cẩn thận đồ đạc, sau đó đạo diễn gọi hết mọi người vào đại sảnh, dõng dạc nói: "Mọi người yên lặng một chút nghe tôi nói, hành trình ghi hình của chúng ta là hai ngày, mục đích chính là trên núi "Đầm Tân nương" . Tôi cũng không muốn nói nhiều, mọi người có hai mươi phút để chuẩn bị, hai mươi phút sau xuất phát, bắt đầu ghi hình cho lịch trình hôm nay."
Sau khi tan họp, Tô Thiên Ngữ cùng với Triệu Kỳ chuẩn bị hành trang.
Nam Tịch thì quay người đi ra khỏi quán trọ nhỏ, thuận đường nhàn nhã đi dạo, tiết tấu sinh hoạt bên trong thành thị rất nhanh, nhưng khi đến nông thôn lại cảm thấy thoát thai hoán cốt, thoải mái dễ chịu, cả người có mấy phần lười biếng.
Cô hiếu kì đánh giá hai bên gian hàng nhỏ trên vỉa hè, đi đến một sạp hàng bán thủ công nghệ phẩm ngồi xuống, nơi này làm mấy con rối rất sinh động, hấp dẫn ánh mắt của cô.
"Bà chủ, đây đều là bà làm sao? Cái này bán thế nào?"
"Một cái mười tệ, đây đều là ta làm, cô gái thích thì mua một cái đi." Bà lão cười cười, lộ ra mấy chiếc răng, cũng rất hiền lành.
Nam Tịch gật gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã rất hứng thú với con rối tạo hình tân nương rồi.
"Cô gái muốn đi "Đầm Tân nương" sao?"
"Đúng vậy, bà chủ, chúng tôi đến để ghi hình."
Bà lão liền lộ ra một chút lo lắng, nói: "Cô gái nhỏ, cô cũng phải cẩn thận, "Đầm Tân nương" nước rất sâu, rơi xuống sẽ không lên được. Ta nói, mấy người trẻ tuổi luôn thích mấy thứ đồ vật kỳ quái. Ta già rồi, không thể hiểu rõ mấy người trẻ các người"
"Nói đến "Đầm Tân nương", ta cũng trải qua một lần, xém chút nữa đã không có tính mạng."
Trên mặt Nam Tịch biểu lộ một chút tò mò, nghe bà lão lải nhải nói về chuyện cũ. Thẳng đến khi trợ lý chạy đến bảo cô thì cô mới giật mình chạy về địa điểm tập trung.
Đứng trên đường hướng về phía đỉnh núi, Nam Tịch mặc một thân đồ rằn ri, tư thế hiên ngang, dung mạo ngọt ngào đối với máy quay nói: "Xin chào các quý khán giả, tôi là Nam Tịch. Hôm nay tôi rất vui vì đi cùng tôi có mấy người bạn, cùng đi đến địa điểm trong truyền thuyết kinh dị "Đầm Tân nương" ."
"Liên quan tới việc nói nơi này là truyền thuyết kinh dị chắc hẳn tất cả mọi người đều đã nghe qua, hiện tại chúng tôi sẽ bí mật đi tìm kiếm "Đầm Tân nương". Let"s go."
Tùy hành đạo diễn dựng lên thủ thế, phất tay ra hiệu trước mọi người tiến lên.
Trước khi tới đây, Nam Tịch đã tìm kiếm những mục liên quan tới truyền thuyết "Đầm Tân nương" ở trên mạng.
Theo truyền thuyết, thời cổ đại có một vị mỹ lệ tân nương, người mặc mũ phượng khăn quàng vai, hoan thiên hỉ địa ngồi lên cỗ kiệu về nhà chồng.
Đường về nhà chồng có một thác nước, thời điểm kiệu phu khênh kiệu tân nương qua sông, không cẩn thận trượt chân.
Hoa kiều nghiêng một cái, tân nương từ trong kiệu ngã ra, rơi xuống nước.
Kiệu phu liền nhảy xuống nước, nhưng lại không tìm thấy tân nương, nước sông chảy xiết đã đem tân nương cuốn đi.
Thế là hỉ sự đã biến thành thảm sự.
Từ đó về sau, "Đầm Tân nương" liền xuất hiện mấy sự việc kỳ quái, thường xuyên có người khi đi qua đây đều xảy ra bất trắc.
Không phải chết đuối thì chính là bỏ đi nửa cái mạng, lại có người nói từng nghe thấy tiếng khóc của tân nương.
Tất cả mọi người nói là oan hồn của tân nương không siêu thoát, mà càng quỷ dị hơn chính là hình dạng thác nước đã thay đổi, xa xa nhìn lại tựa như một tân nước đang cái ngồi ngay ngắn ở trên núi.
Bởi vậy truyền thuyết "Đầm Tân nương" cứ thế mà truyền ra, dẫn tới không ít khách ưa mạo hiểm tới.
Con đường hướng tới đỉnh núi chính là một rừng cây.
Lít nha lít nhít những cây đại thụ đem bầu trời che chắn đến chặt chẽ, ngay cả một tia ánh nắng cũng không xuyên xuống được.
Bước vào rừng cây liền có cảm giác một trận gió lạnh thổi tới, khiến đám người không tự chủ được rùng mình một cái.
Triệu Kỳ hoảng sợ nhìn xung quanh, sờ lấy hai tay nói: "Đây là nơi quái quỷ gì vậy, một chút ánh nắng cũng không có, âm trầm quá dọa người rồi."
"Đúng đấy, tại sao tôi lại có cảm giác âm phong trận trận, rất không thoải mái." Một tiểu Hoa khác Trần Hi nói, cau mày một cái cùng Triệu Kỳ đi cùng một chỗ.
Nam Tịch đi ở phía trước, rừng cây che khuất bầu trời có mấy phần u ám, phối hợp với cái truyền thuyết kia, quả thật làm cho người ta có mấy phần cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tô Thiên Ngữ đi ở bên cạnh nhìn cô một cái, quay đầu cười với nhóm Triệu Kỳ, nói: "Hai người đừng nói lung tung, Nam Tịch rất nhát gan, đừng dọa cậu ấy."
"Nam Tịch, đừng sợ. Chúng ta nhiều người như vậy, huống hồ đây chỉ là một truyền thuyết, trên đời này làm gì có quỷ chứ?"
Tô Thiên Ngữ giống như bạn bè thân thiết vỗ vai cô, nhẹ giọng an ủi.
Nam Tịch nghe vậy quay đầu lại nhìn cô ta, giương môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng, nói: "Không, tớ tin tưởng trên đời này có quỷ."