Thẩm Tây Quyết cầm theo bánh gatô đi tới, khóe mắt nhìn lướt qua Nam Tịch.
Cô cố ý đuổi anh đi!
Là muốn gặp riêng với Tần Viễn.
"Ông xã, rốt cuộc anh cũng trở về." Nam Tịch chạy xuống giường, lướt qua Tần Viễn, ôm lấy thắt lưng của Thẩm Tây Quyết, "Không có anh bên cạnh, em cảm thấy không an toàn."
So sánh giữa hai người, Tần Viễn rõ ràng phát giác được thái độ của Nam Tịch đối với anh ta và Thẩm Tây Quyết hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tây Quyết tròn mắt nhìn người phụ nữ đang ôm mình, anh vòng tay bế cô lên giường.
Anh nhìn lướt qua hộp bánh gato đặt trên bàn, lạnh giọng hỏi: "Anh mua?"
"Đúng vậy, Nam Tịch thích ăn nhất là loại bánh gato này, trước đây đều là tôi mua cho cô ấy." Lời nói này của Tần Viễn mười phần tự nhiên.
Nhưng khi lọt vào tai của Thẩm Tây Quyết, lại mang theo sự đắc ý cùng khoe khoang, rất chói tai.
"Sau này thì không cần." Thẩm Tây Quyết ném thẳng hộp bánh gato của Tần Viễn vào thùng rác.
Sắc mặt Tần Viễn hơi đổi, Thẩm Tây Quyết làm như không quan tâm, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh mở hộp bánh gato ra, cầm lấy thìa, múc một miếng nhỏ đưa đến bên miệng của Nam Tịch.
Trong mắt còn mang theo sự uy hϊếp.
Nam Tịch cảm thấy nếu mình không ăn, sợ rằng sẽ bị Thẩm Tây Quyết giải quyết tại chỗ.
"Ngon quá, ông xã thật tốt!" Nam Tịch nhu thuận, chân chó vuốt mông ngựa của Thẩm Tây Quyết.
Tần Viễn đứng ở một bên, nhìn hai người show ân ái, đáy mắt trần đầy tức giận, nhưng lại được anh ta che giấu rất tốt.
"Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa."
Mà bên này, hai người anh anh em em, căn bản là không có để ý đến anh ta.
Sau khi rời rời khỏi phòng bệnh, anh ta liền gọi cho Tô Thiên Ngữ.
"A Viễn, thế nào rồi?" Bên kia, Tô Thiên Ngữ nóng nảy hỏi.
"Cô ta hiện tại đối với anh rất lạnh nhạt, mở miệng ngậm miệng đều là Thẩm Tây Quyết. Anh có cảm giác cô ta sắp thoát khỏi bàn tay anh rồi." Tần Viễn trầm mặt, chậm rãi nói.
Lúc trước Nam Tịch đều là anh ta nằm trong lòng bàn tay.
Nhưng từ sau khi cô kết hôn, tất cả dường như đã thay đổi.
Cô không trở mặt, nhưng cái cảm giác mất khống chế kia ngày càng trở nên mãnh liệt.
Tô Thiên Ngữ ở đầu điện thoại bên kia cũng kinh ngạc, cô ta bối rối hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không cần lo lắng, chỉ là tạm thời mất khống chế mà thôi. Anh sẽ nghĩ biện pháp để khống chế cô ta lần nữa, tuyệt đối sẽ không để cô ta phá hủy kế hoạch của anh."
Tần Viễn sau khi cúp điện thoại, liền nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đang đóng chặt, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó quay đầu rời khỏi bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Thẩm Tây Quyết đặt bánh gato sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Tịch.
Cô vội giơ ba ngón tay lên, ngồi thẳng người nói: "Ông xã, em thề là em chưa hề đυ.ng vào bánh gato của anh ta, cũng không có biểu hiện gì quá phận. Nếu như em lừa anh, thì cuộc đời em đen mãi không đỏ!"
Thẩm Tây Quyết đảo mắt nhìn qua, "Em có lá gan đó sao?"
Nam Tịch nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
Đến ngày thứ hai thì cô xuất viện.
Sau đó lại đến phòng photo, hôm nay cô phải quay xong phân cảnh của mình.
"Nam Tịch, sao cô lại tới đây? Cô nên nghỉ ngơi mấy ngày, bên này tôi cũng không phải không thả người." Tô Triết lấy lòng nói.
"Đạo diễn Tô, hôm qua có người biết rõ tôi bị dị ứng với xoài, nên cố tình đổi nước cam thành nước ép xoài."
Nam Tịch vừa mới nói xong, Tô Triết liền sửng sốt một chút.
Nhớ tới Thẩm Tây Quyết, trong lòng anh ta thoáng hoảng sợ.
"Kiểm tra camera đi." Nam tịch nói.
Tô Triết vội vàng hô: "Mau, kiểm tra camera!"
Tô Thiên Ngữ đứng trong đám người, khóe môi không tự chủ được mà kéo lên, Nam Tịch nghĩ tới, không lẽ cô ta không nghĩ tới sao?
Không bao lâu, đám người đã trở về.
Run rẩy nói: "Camera bị hỏng rồi!"
Lời này vừa nói ra, đám người liền xôn xao. Nếu camera hỏng thì sẽ không biết rốt cuộc là ai đã động tay động chân, cũng chứng minh Nam Tịch muốn ăn ngậm bồ hòn.
"Camera hỏng à!" Nam Tịch cong môi, hỏi: "Vậy người phụ trách đồ uống đâu?"
Người phụ trách ở tổ đạo cụ là một cô gái tóc ngắn, hô: "Hiểu Vũ."
Hiểu Vũ bị khí thế của Nam Tịch dọa sợ, hai mắt đỏ hoe bước tới, lắc đầu nói: "Nam tiểu thư, không phải là tôi làm. Tôi thật sự đã chuẩn bị nước cam, không phải là nước ép xoài!"
"Sau khi chuẩn bị xong đồ uống, cô đi đâu?"
Ánh mắt Nam Tịch rất bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa.
Hiểu Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Nam Tịch một chút, cố gắng nghĩ lại xem hôm qua mình đi đâu, làm gì, "Tôi mang nước trái cây bỏ vào tủ lạnh sau đó liền đi làm việc ở chỗ khác. Lúc quay phim là Tràng Vụ mang nước ép ra."
Tràng Vũ đứng ra, khoát tay giải thích, "Lúc tôi đi lấy nước ép thì bên trong chỉ có một ly nước trái cây, không có thứ khác."
"Trong tổ có những ai biết lời căn dặn của tổng giám đốc?" Nam Tịch tiếp tục hỏi.
"Chỉ có người phụ trách và tôi biết, nhưng tôi thề là tôi không có tiết lộ cho người khác!" Hiểu Vũ nói, khuôn mặt non trẻ bởi vì kích động mà đỏ lên.
Nam Tịch khoát khoát tay, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh.
Ánh mắt cô linh động lướt qua đám người, khóe môi mang theo cười nói khẽ: "Thực tế, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, không đến mức có người đố kỵ, cố ý chơi xấu, hại tôi trở thành trò cười."
"Sự việc này lại xảy ra ở đây, nếu như tôi không truy cứu thì sẽ mãi mãi không biết là ai đã giở trò. Tôi bị dị ứng với xoài rất ít người biết, trong đó đương nhiên là có bản thân tôi, chồng tôi, còn có Bạch Dị và tổ đạo cụ các người."
"Nếu như muốn bắt được ai đã hại tôi, thì kiểm tra camera là nhanh nhất. Nhưng bây giờ camera lại hỏng, người người kêu oan, tôi cũng cảm thấy rất đau đầu. Dù sao không thể vì một mình tôi mà ảnh hưởng đến nhiều người như vậy."
Nam Tịch nói như vậy khiến tất cả mọi người không khỏi run rẩy một trận, Thẩm Tây Quyết hết mực quan tâm đến Nam Tịch, luôn đặt cô ở trong mắt.
"Tôi cảm thấy, người đổi nước ép xoài đang ở đây."
Nam Tịch đi về phía đám người, mang theo nụ cười nhìn qua một lượt, rồi dừng lại trên người Tô Thiên Ngữ, đột nhiên chỉ: "Chính là cô ta!"