Sáng sớm hôm sau, Nam Tịch tinh thần phấn chấn đi tới phòng photo.
Hôm nay cô có một màn đối thoại với Diệp Tĩnh Hi.
Tổ nhân viên đạo cụ vừa tới liền hết sức bận rộn.
Cô gái nhỏ phục vụ chuẩn bị đồ uống cho Nam Tịch, cô ấy vặn nắp bình rót nước cam ra, nhưng cô vẫn chưa yên tâm nên nếm một chút, xác định là nước cam thì mới gật đầu.
Tổng giám đốc đã cố ý thông báo, tiểu thư Nam Tịch không thể ăn quả xoài, nên không muốn trong lúc làm việc mà cô không thoải mái.
Cô gái nhỏ cẩn thận cất nước cam về phía sau, đôi xoay người đi bận bịu chuyện khác.
Mọi người mải bận bịu nên không chú ý đến có một hình bóng xuất hiện ở bên trong tổ đạo cụ.
Trên đường đi Tiểu Cần che che giấu giấu, đi đến nơi để nước chanh, hệt như một tên ăn trộm, nhanh tay lấy từ trong người ra một bình nước xoài tráo đổi với ly nước cam kia.
Sau khi làm xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường, trở lại bên cạnh Tô Thiên Ngữ nói nhỏ: "Đã xong."
"Nam Tịch, lần này xem cô phải làm sao!" Trên mặt Tô Thiên Ngữ hiện lên nụ cười đắc ý, chờ đợi Nam Tịch trúng kế.
Một bên khác, Diệp Tĩnh Hi vừa đến, Nam Tịch cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Ánh mắt cô tùy ý quét qua, không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Thiên Ngữ.
Tô Thiên Ngữ đứng bên ngoài mỉm cười nhìn cô, nụ cười kia lại có mấy phần đắc ý.
"Chuẩn bị, bắt đầu."
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Nam Tịch bước nhanh đi vào quán cà phê, nói với nhân viên phục vụ mang một ly nước cam lên, sau đó liền ngồi chờ.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang một ly nước cam lên.
Nam Tịch nhẹ nhàng ngửi qua, sau đó ánh mắt liền dừng lại, màu da cam của chất lỏng tán phát hương thơm mê người, nhưng lại không giống mùi của nước cam, mà là mùi của nước xoài.
Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo, đây là có người cố ý làm.
Trước đó tổ đạo cụ chuẩn bị nước rất kỹ, không có khả năng cầm nhầm.
Với lại màu của nước cam và nước ép xoài rất khác nhau, người chuẩn sao lại không phân biệt được.
Như vậy, không phải tổ đạo cụ phạm sai lầm, là người khác cố ý.
Cô lơ đãng liếc nhìn bốn phía, khi nhìn đến Tô Thiên Ngữ thì dừng lại một chút.
Tô Thiên Ngữ đứng sau đám người, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, cặp mắt ác độc kia đầy ẩn ý, khóe môi nâng lên không che giấu được vẻ vui sướиɠ.
Nháy mắt, Nam Tịch cũng hiểu. Cô bị dị ứng với xoài không có mấy người biết, mà kiếp trước Tô Thiên Ngữ là bạn tốt của cô, cô ta đương nhiên biết.
Ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh, cô đã thu liễm lại thần sắc.
Sắc mặt Nam Tịch không thay đổi, cầm ly lên uống một ngụm, đôi mắt to tròn bắn về bốn phía xung quanh, xem sắc mặt của đám người.
Một lát sau, Diệp Tĩnh Hi đi vào, mang theo vẻ áy náy, nói: "Thật ngại quá, tớ đến muộn rồi!"
"Không sao..."
Hai người đang tiến hành cảnh quay, thì Tô Thiên Ngữ đã không kịp chờ đợi, mà muốn nhìn Nam Tịch biến thành trò cười.
Sau khi Nam Tịch uống nước xoài không bao lâu, thì cảm giác ngứa trên mặt liền bốc lên, rồi lan ra toàn thân.
Giống như có hàng ngàn con kiến bò lên, ngứa ngáy khó chịu, không nhìn thấy cũng không bắt được.
Cô cố nén sự khó chịu trên người, tiếp tục diễn thoại. Cô vươn tay về phía Diệp Tĩnh Hi, nói: "Tô Tinh, cảm ơn cậu, tớ thật sự không biết phải báo đáp cậu như thế nào!"
Diệp Tĩnh Hi vươn tay nắm lấy tay cô, cảm giác được tay của cô hơi run, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn, trên gương mặt xinh đẹp của Nam Tịch có chút kỳ quái, hình như còn nổi mẩn đỏ.
Nhưng cô lại giống như không hề bị gì, ngay cả thần thái cũng rất chuyên nghiệp, không một kẽ hở, vẫn như cũ duy trì bộ dáng vui vẻ. Cho đến khi đạo diễn hô cắt, cô mới thả lỏng người.
Trên mặt Nam Tịch hiện lên vẻ thống khổ, Diệp Tĩnh Hi giật nảy mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô, hỏi: "Nam Tịch, cô không sao chứ?"
"Thân thể của tôi không thoải mái..." Nam Tịch cắn chặt răng nói, tốc độ lan của dị ứng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà mặt cô đã nổi đầy mẩn đỏ.
Trong trường quay, Bạch Dị một mực chú ý đến Nam Tịch cũng đã nhận ra sự khác thường của cô. Anh ta đẩy đám người ra, nhanh chân chạy tới. Nhìn thấy mặt mũi cô nổi đầy mẩn đỏ, cả người anh ta lập tức bị hù dọa.
Xong đời rồi, phu nhân lại ở dưới mí mắt của anh ta mà xảy ra chuyện! Tổng giám đốc sẽ xé anh ta thành từng mảnh nhỏ mất!
Không kịp nghĩ nhiều, anh ta liền gọi cho Thẩm Tây Quyết.
Những người khác cũng phát hiện ra Nam Tịch có chỗ không đúng, nhao nhao vây tới.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn tình huống này, không phải là bị trúng độc đấy chứ?"
"Không đúng, giống như là bị dị ứng."
Cảm giác ngứa ngáy ngày càng mãnh liệt, Nam Tịch không cần soi gương cũng biết, mặt mình có bao nhiêu khó coi. Cô bị đám người vây vào giữa, hô hấp có chút khó khăn.
Bạch Dị vội vàng đẩy đám người ra, hét lên: "Dịch ra, dịch ra, đừng đến gần đây."
Tô Thiên Ngữ từ trong đám nhảy ra, vẻ mặt tràn đầy lo âu, quan tâm hỏi, "Nam Tịch, cậu sao vậy? Trời ạ, có phải bị bệnh dị ứng rồi không?"
Nam Tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta, hướng tới Diệp Tĩnh Hi, nói lời cảm ơn, "Cảm ơn chị, có lẽ do vừa nãy uống ly nước ép xoài kia, nên tôi bị dị ứng rồi!"
Trên khuôn mặt lo lắng của Tô Thiên Ngữ đầy căng cứng, trong lòng bối rối, vừa rồi ánh mắt của Nam Tịch rất lạnh lùng.
Là cô đang nghi ngờ cô ta động tay động chân sao? Có thể là cô ta nhìn nhầm rồi!
"Tổ đạo cụ tổ các người làm việc kiểu gì vậy, không phải đã bảo chuẩn bị nước cam sao? Ai đổi thành nước ép xoài hả?" Bạch Dị phát hỏa.
"Cô bị dị ứng với xoài? Sao vừa rồi còn uống? Không muốn sống nữa à?" Diệp Tĩnh Hi kinh ngạc nhìn cô.
Nam tịch chịu đựng khó chịu, nói với đối Diệp Tĩnh Hi: "Tôi còn mỗi cảnh quay hôm nay là xong rồi, thời gian quay lại eo hẹp, nên tôi không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến tiến trình của cả đoàn. Với lại cũng chỉ là dị ứng thôi, đến bệnh viện lấy thuốc, uống vào sẽ không sao."
Diệp Tĩnh Hi nghe vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, đối với sự chuyên nghiệp của cô thầm tán thưởng trong lòng, nói: "Cô quá chủ quan rồi!."
Nam Tịch cười cười, trên người rất ngứa khiến cô phát điên. Cô không nhịn được liền đưa tay ra muốn gãi, thì đột nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền đến, quát khẽ ——
"Nam Tịch, không cho phép gãi!"