"Tình thâm là gì?" là một vở kịch nhỏ, nên tất cả đều quay và chụp hình ở công ty.
Lúc Nam Tịch đến, thì cũng là lúc chiếc xe bảo mẫu của Diệp Tĩnh Hi dừng lại, cô ấy cầm chiếc bình giữ nhiệt trên tay, đi về phía phòng nghỉ của đạo diễn.
Phòng nghỉ của Diệp Tĩnh Hi và của đạo diễn nằm cùng một tầng.
Nam Tịch vào tháng máy ấn đi lên, giả vờ như mình không biết đường, đang đi tìm, còn không ngừng nhìn chung quanh.
Cô đến phòng nghỉ của Diệp Tĩnh H, người mở cửa là trợ lý Lý Chính, hai người kém chút nữa là đυ.ng vào nhau.
Nam Tịch bị dọa lui lại một bước, xin lỗi nói: "Cô không sao chứ?"
"Không có việc gì, cô ở chỗ này làm gì chứ?"
Tiểu Lý bưng chén nước lui lại hai bước, một mặt hoài nghi nhìn Nam Tịch, tiếp tục nói: "Phòng nghỉ của các cô ở bên dưới, cô muốn tìm ai?"
"Tôi tìm đạo diễn Tô Triết."
Nam Tịch qua khe cửa chưa đóng kín nhìn bên trong, Diệp Tĩnh Hi nghe vậy liền mở mắt ra, lập tức đứng người lên mở cửa.
"Cô tìm Tô Triết có chuyện gì sao?" Cô ấy đạm mạc đánh giá Nam Tịch, lạnh giọng hỏi.
"Hi tỷ, đây là bạn tốt của em nhờ em đưa cho đạo diễn Tô Triết." Nam Tịch nói xong, liền giơ cái bình giữ nhiệt trong tay lên.
Đôi mắt thanh tú của Diệp Tĩnh Hi khẽ cau lại, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, cô ấy nhanh trí hỏi: "Bằng hữu của cô tên là gì?"
"Tô Thiên Ngữ, cũng là nghệ sĩ của công ty. Đúng rồi, cô ấy còn là fan hâm mộ đã lâu của chị! Cô ấy nói rất thích xem chị diễn."
"Cô ấy còn nói đạo diễn Tô Triết rất lợi hại, ánh mắt độc đáo, kỹ thuật thành thạo, mỗi bộ phim được quay đều rất tốt."
"Khi đó em nghe thấy cô ấy nói như vậy, em liền nghĩ nếu có cơ hội gia nhập đoàn làm phim của đạo diễn Tô Triết, em nhất định phải cố gắng, không nghĩ tới bây giờ nguyện vọng này thật sự trở thành thực hiện."
Diệp Tĩnh Hi bất động thanh sắc đánh giá Nam Tịch, dường như muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút gì đó, nhưng Nam Tịch làm một bộ dáng thản nhiên chân thành, thực sự không giống như là dáng vẻ có tâm địa.
Mà Tô Thiên Ngữ kia hôm qua tìm đến mình, cũng không có nhắc đến Tô Triết.
Là cố ý không dám đề cập tới tránh hiểu nhầm, hay là người phụ nữ này đang giở trò?
Cô ấy bán tín bán nghi nhìn Nam Tịch, ánh mắt rơi vào bình giữ nhiệt trong tay cô, nói: "Đưa cho tôi đi, tôi giúp cô đưa cho anh ấy."
"Cái này. . . cô ấy đã dặn em là phải tận tay đưa cho đạo diễn Tô Triết."
Nam Tịch làm bộ mặt khó xử, nhìn mặt Diệp Tĩnh Hi đã có mấy phần khó coi, cô cắn răng nói: "Được rồi, vậy cảm ơn Hi tỷ."
Trợ lý của Diệp Tĩnh Hi đưa tay tiếp nhận bình giữ nhiệt trong tay Nam Tịch, cô nói tiếng cám ơn sau đó xoay người đi xuống dưới.
Nhìn bóng dáng Nam Tịch dần biến mất, Diệp Tĩnh Hi mới mở bình giữ nhiệt ra.
Là cháo đậu phộng táo đỏ, hương vị bay lên, xông thẳng vào mũi, sắc mặt Diệp Tĩnh Hi không khỏi âm trầm, đưa cho trợ lý, thanh âm lạnh lùng nói: "Ném đi."
Sau khi về phòng nghỉ, vẻ mặt Nam Tịch rất tốt. Không khó để đoán ra Diệp Tĩnh Hi sẽ xử lý như thế nào, cho dù như thế nào thì cũng không liên quan đến cô.
So sánh với tâm tình vui vẻ của Nam Tịch, thì bầu không khí trong văn phòng Tổng giám đốc vô cùng lạnh lẽo.
"Buổi sáng phu nhân cầm theo một cái bình giữ rời đi, sau đó đến phòng photo, lúc ra ngoài thì chiếc bình không còn nữa." Bạch Dị nơm nớp lo sợ hồi báo, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm dưới chân, không dám nhìn cái người đàn ông đang ngồi ở vị trí tối cao kia.
Thẩm Tây Quyết ngồi trên ghế da rộng rãi, khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, sắc mặt không đổi nhìn Bạch Dị, "Đưa cho ai?"
Nếu là Tần Viễn, anh sẽ bóp chết người phụ nữ này.
"Là Diệp Tĩnh Hi." Bạch Dị không chút nghi ngờ, nếu như anh ta nói là tên của một người đàn ông, thì Thẩm Tây Quyết sẽ trực tiếp đi tìm Nam Tịch.
Sau đó ngày mai trên đầu đề sẽ xuất hiện, "Tổng giám đốc tập đoàn X tức giận bắt gian phu da^ʍ phụ, sau đó nhốt vào tù", ngẫm lại thì đúng là rùng mình.
Ngón tay Thẩm Tây Quyết gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu liền tìm ký ức về người này.
Diệp Tĩnh Hi là một nữ diễn viên?
Thân thể anh hướng ra sau, nâng cằm ra hiệu: "Giám sát chặt chẽ cô ấy."
Một câu này như đại xá, lòng bàn chân Bạch Dị lập tức như được bôi trơn, cắm đầu chạy.
Anh ta dựa người ở bên tường ngoài cửa, móc khăn tay nhỏ ra lau mồ hôi.
Mẹ ơi, thật đáng sợ! Anh ta có thể từ chức không?
Nghĩ lại thân phận của mình, Bạch Dị liền chua xót, nuốt nước mắt vào trong, lại đi làm gián điệp.
Buổi tối, lúc Nam Tịch về đến nhà là bụng đói kêu gào không ngừng, mùi thơm liền xông vào mũi. Cô chẳng cần nghĩ… hai mắt sáng rực lên nhìn thức ăn trên bàn, nuốt nước miếng một cái.
"Ông xã, tối nay anh trở về sớm như vậy là đang chờ em về cùng ăn cơm sao?" Cô ngồi vào vị trí đối diện Thẩm Tây Quyết, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn như gió cuốn.
Thì đũa bỗng nhiên bị người ta cầm lấy, thanh âm lãnh khốc đến cực điểm khiến cô hoài nghi mình nghe lầm.
"Tôi ăn no rồi, mẹ Lý mẹ mang thức ăn đổ đi."
Mẹ Lý khó xử nhìn Nam Tịch, nhưng vẫn làm theo.
Nam Tịch trơ mắt nhìn đồ ăn bị đổ vào thùng rác, dạ dày cô không khỏi đau đớn.
Nam Tịch đi đến bên cạnh Thẩm Tây Quyết, bưng lấy mặt của anh: "Ông xã, cháo hôm qua là mang cho Diệp Tĩnh Hi, không phải cho người nào khác."
"A." Thẩm Tây Quyết hừ lạnh một tiếng.
"Em làm cho anh một bát ngon hơn có được không?" Nam Tịch dùng ngón út gãi gãi cái cằm của anh.
Dứt lời, cô liền xoay người đi vào phòng bếp, nấu cho Thẩm Tây Quyết một bát cháo càng thơm ngon hơn.
Nam Tịch từ trong phòng bếp đi ra, bưng bát chào mà cô tỉ mỉ nấu lên, giống như đang dâng lên một vật quý báu cho Thẩm Tây Triết, nói: "Mau nếm thử xem, đây là bà xã thân yêu của tỉ mỉ nấu lên, toàn thế giới chỉ có anh được ăn thôi đó!"
Thẩm Tây Quyết: "Tôi không đói."
Nam Tịch nhíu mày, ngồi lên đùi anh, cầm lấy thìa múc một ngụm cháo đặt ở bên miệng thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng của anh.
"Không đói thật sao?"