Màn đêm buông xuống, mưa rơi xối xả. Xuất hiện một người mặc áo ngủ chạy bạt mạng trong màn mưa.
Cô không biết mình nên làm chạy đến nơi nào.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời đêm đen kịt xẹt qua một vài tia sấm sét như muốn xé toạc bầu trời.
Tại giao lộ ngay lúc này một chiếc xe từ đối diện lao vùn vụt qua, người phụ nữ chưa kịp tránh thì bị xe đâm ngã xuống đất, thân thể yếu đuối vô tình bị bánh xe nghiền ép lên.
Máu cùng nước mưa đan xen nhau chảy xuống. Xe dần chạy mất, người phụ nữ đau khổ nhắm mắt lại, mặc cho mưa vô tình rơi trên thân thể be bét máu của cô.
Nửa giờ sau, chiếc xe cấp cứu đưa cô đang thoi thóp vào bệnh viện. Nhưng khi gần tới thì cô đã trút hơi thở cuối cùng.
Là thời khắc cô tạm biệt thế giới này.
Khi chết có thể được lên thiên đường, Lâm Tân Nguyệt không biết cô có thể hay không lên thiên đường.
Cô nghĩ đời mình không làm việc gì trái với lương tâm khi chết hẳn là lên thiên đường. Nhưng mặc kệ đi nơi nào không bị đánh là được.
Còn sống lúc nào cũng phải chịu đựng chồng Trương Cường bạo hành, cô Lâm Tân Nguyệt cảm thấy quá đủ rồi.
Cô biết nếu đêm nay mình không trốn đi thì sẽ không bị xe tông chết, nhưng tiếp tục sống thì có ý nghĩa gì chứ? Chẳng qua là sẽ bị Trương Cường đánh đập dã man hơn sau những lần uống say.
Dù tất cả xương sườn của cô bị hắn đánh gãy, chưa chờ vết thương lành đã bị hắn tiếp tục đánh thê thảm.
Cô đem tuổi xuân đẹp nhất cho Trương Cường, chưa từng chiếm được một chút yêu thương từ hắn, ngoài những lần bị đánh tới thừa sống thiếu chết.
Vì hôn nhân của cô và hắn là một trận giao dịch.
Anh của cô là Lâm Tân Hoa đột nhiên bị tai nạn trở thành người bị tật ở chân. Trong nhà vì cưới vợ cho anh mà lấy mỹ mạo tuổi xuân của Lâm Tân Nguyệt làm giáo dịch, dân quê gọi là hoán thân.
Cái gọi hoán thân chính là nhà này gả con gái cho con trai nhà kia mà nhà phải gả con gái ngược lại cho nhà này.
Tại những năm 70 80 ở các nông thôn thường phổ biến các loại hôn nhân này.
Bình thường thì những gia đình không tốt, khó cưới được con dâu, sẽ đem con gái mình đổi cho đổi cho nhà khác, có lẽ gả cho một người tàn tật hay một người vô dụng có thể là đàn ông chết vợ. Cha mẹ mặc kệ con gái mình hạnh phúc hay không, chỉ cần con trai có nàng dâu là tốt rồi.
Nếu không phải vì đổi cho anh trai người vợ thì cô đã không gả cho Trương Cường rồi.
Trương Cường lớn hơn cô mười mấy tuổi, hơn nữa mấy năm trước cưỡиɠ ɠiαи mà bị bắt.
Lâm Tân Nguyệt gả cho Trương Cường, còn em gái của hắn gả cho anh trai cô.
Bởi vì cuộc hôn nhân do phụ mẫu sắp đặt này mà vận mệnh Lâm Tân Nguyệt cô thay đổi.
Cô từng có một thanh mai trúc mã hai người cùng thôn, gọi là Hàn Minh Viễn.
Từ nhỏ anh đã thích cô, chỉ là Tân Nguyệt không thích anh , nhưng khi gả cho Trương Cường thì cô mới biết mình thích anh.
Tân Nguyệt đã từng rất ghét bỏ Hàn Minh Viễn khúc gỗ kia, không biết nói chuyện, cũng ghét bỏ nhà anh nghèo, chị hai Hàn Minh Viễn cũng gả cho một người đàn ông rất nghèo, trong nhà chỉ có một người mẹ bị cha anh bỏ rơi, người còn bị bệnh, đa số người trong thôn đều xây nhà ở mới, chỉ có nhà Hàn Minh Viễn ở là có tuổi đời cỡ năm sáu mươi năm, nhà cửa đã dột nát phải che chắn lại, mùa hè mưa dột mùa đông lạnh. Tân Nguyệt còn cảm thấy anh tham gia bộ đội tại quân ngũ, nếu như cô với anh có hôn ước sẽ phải trải qua thời gian Ngưu Lang Chức Nữ, đó việc thật sự mệt mỏi, so với quả phụ không có gì khác biệt. Cô nhìn thấy thôn bên cạnh có một người là vợ lính, chồng cô ta đang tham gia quân ngũ ở Quảng Đông, một năm hoặc là hai năm mới trở về một lần, mỗi lần về chỉ khoảng gần một tháng liền đi. Quân tẩu ở nhà một mình còn phải nuôi con nhỏ kiêm luôn việc trông coi nhà, ra đồng làm việc, chăm sóc cha mẹ chồng, thực tế là việc rất mệt mỏi. Tân Nguyệt không hi vọng cuộc sống của mình mệt mỏi như vậy, trừ phi Hàn Minh Viễn có thể rời khỏi quân đội, nhưng Hàn Minh Viễn lại không chịu xuất ngũ về nhà, bởi vậy Tân Nguyệt liền đem tình cảm sâu đậm của Hàn Minh Viễn xem như cỏ rác, bị cô hung hăng giẫm ở dưới lòng bàn chân.
Khi còn trẻ Tân Nguyệt vẫn luôn hi vọng lên thành phố, mong muốn có sống cuộc sống như người thành phố.
Cô tin tưởng chỉ có con trai bí thư chi bộ thôn Lý Kiến Quân, là người cô có thể phó thác cả đời này, cưới làm chồng.
Nhớ hồi đó Lâm Nguyệt từ trong nhà bạn thân Tô Lạc Anh xem các tác phẩm của Trương Ái Linh 《 mười tám xuân 》 và 《 khuynh thành chi luyến 》còn các tác phẩm khác, đối với Thượng Hải nơi phồn hoa như gấm tràn ngập mơ ước, cô hi vọng một ngày nào đó bản thân có thể đến nơi xa hoa trụy lác nhất, Thượng Hải.
Lý Kiến Quân từng ở trong rừng cây của thôn lôi kéo tay Tân Nguyệt nói: "Dượng anh là bác sĩ ở bệnh viện huyện, dì và mẹ anh hiện tại đi làm trong nhà máy, anh hiện tại cũng đang suy nghĩ có nên đi làm ở trong nhà máy không, nhưng anh vẫn đang chờ thời cơ để lên thành phố buôn bán rồi tích lũy được vốn, chờ anh sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ rồi về rước em lên thành phố. Em chỉ cần giặt quần áo nấu cơm sinh con cho anh, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình nhỏ, mua cho em nhiều quần áo xinh đẹp, em không phải muốn đi học sao, anh sẽ tạo điều kiện cho em đến trường. Em không phải muốn tới Thượng Hải sao, chờ anh làm ăn lớn, anh sẽ đưa em đi Thượng Hải."
Tân Nguyệt tin tưởng Lý Kiến Quân chính là chồng của mình, anh ta đã từng ngâm thơ của Từ Chí Ma cho cô nghe, đã từng cho cô nếm qua rất nhiều điểm tâm mà nhà bình thường rất ít có thể ăn. Cô tin tưởng Lý Kiến Quân có thể cho cô cuộc sống tốt hơn, cô tin tưởng Lý Kiến Quân có thể giúp cô thực hiện được ước mơ, cô nhất định phải nắm chắc người đàn ông này. Một đêm nọ, trong khu rừng, cô vui vẻ đem thứ quý giá nhất của mình trao cho Lý Kiến Quân.
Ai biết được sau khi Lý Kiến Quân lên thành phố không có tin tức, ở thành phố anh ta vừa ý một cô gái khác, sớm đem Tân Nguyệt quên không còn một mảnh.
Mỗi lần nghĩ tới khi còn trẻ mình ngu xuẩn cỡ nào, Tân Nguyệt hận không thể quên sạch đi, nếu như lúc trước cô không ngây thơ như vậy, không ham hư vinh như vậy, cô sẽ không có khả năng làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn đến như vậy.
Nửa năm sau Tân Nguyệt bị cha mẹ buộc gả cho Trương Cường, bởi vì cô là vật hi sinh, anh ba Lâm Đức Hoa của Tân Nguyệt bị tàn phế, rốt cục cũng lấy được vợ.
Đêm tân hôn, Trương Cường phát hiện Tân Nguyệt không phải là lần đầu tiên, từ đó anh ta bắt đầu thường xuyên đánh cô.
Tân Nguyệt nghi ngờ đứa bé đầu tiên chính là bị Trương Cường một cước đá dẫn đến sẩy thai, đó là một bé trai đã thành hình.
Khi Lý Kiến Quân ở thành phố kiếm được rất nhiều tiền, trở lại trong thôn biết được Tân Nguyệt gả cho tên nghèo không có tiền đồ lại từng phạm tội đang bị cải tạo Trương Cường tức giận không thôi, biết được Tân Nguyệt bị Trương Cường không ngừng đánh đập, sau đó anh ta lặng lẽ mang theo Tân Nguyệt đi lên thành phố.