Chương 8.3: Chỗ dựa

Một chàng trai áo đen khác đứng bên cạnh nói: “Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường đó sao? Đội bóng rác thế này, đổi lại là ai cũng không muốn gia nhập, đúng là lãng phí thời gian.”

Chàng trai bình thường vẫn luôn cười đùa hớn hở, lúc này sắc mặt trầm xuống, Hạ Trầm Quang ôm bóng bằng cả hai tay, tiến lên trước nói: “Trần Phi, cậu tới đây làm gì?”

“Tất nhiên là thăm hỏi thân mật đội bóng rẻ rách các cậu rồi, tiện đây nói luôn, tôi vừa thuận lợi được thăng chức làm phó phòng thể thao của Đoàn thanh niên, phụ trách công việc phê duyệt hoạt động của các câu lạc bộ thể thao, câu lạc bộ này của các cậu có đủ điều kiện hay không, có cần thiết phải tồn tại hay không cũng chỉ là một câu nói của tôi thôi.”

“...”

Tiền Đường Khương đi tới, trên mặt là nụ cười cực kỳ giả tạo: “Câu lạc bộ của chúng tôi có tài liệu do trưởng phòng khóa trước phê duyệt, tất cả đều đã được ký tên và đóng dấu đầy đủ.”

“Tôi không công nhận tài liệu của khóa trước, tôi bảo các cậu đủ điều kiện thì tức là đủ điều kiện, tôi bảo các cậu không đủ điều kiện thì cũng tức là không đủ điều kiện.”

“Cậu làm vậy là mượn việc công trả thù riêng đấy!” Các đội viên phẫn nộ nói: “Dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào việc tôi là đội trưởng đội tuyển của trường kiêm phó phòng thể thao!”

Trần Phi quay sang nhìn đám con trai ủ rũ chán nản này, cười khẩy nói: “Chỉ bằng mấy người các cậu, miễn cưỡng gom góp đủ một đội chính, một trận đấu bóng rổ 40 phút đồng hồ, có chơi được không đấy?”

Hạ Trầm Quang: “Không cần cậu lo.”

“Nào, chơi với chúng tôi một trận đi.” Trần Phi cười nói: “Nếu không đủ điều kiện thì hôm nay các cậu giải tán luôn tại chỗ nhé.”

Tiêu Ngật nói: “Đội tuyển các cậu toàn sinh viên thể dục, chạy tới đây chơi bóng rổ với chúng tôi, chẳng phải bắt nạt người khác quá đáng rồi à?”

“Sợ bị bắt nạt à?” Trần Phi nói giọng đầy quái gở: “Vậy sao tôi lại nghe nói các cậu cũng nộp đơn đăng ký tham gia giải đấu đại học nhỉ? Mỗi trường chỉ có một đội có thể tham gia thi đấu, chẳng lẽ đội bóng rẻ rách các cậu còn định tham gia thi đấu thay đội tuyển chúng tôi à?”

Nói xong, vài đồng đội đứng bên cạnh anh ta đều cười phá lên.

Hạ Trầm Quang nhẫn nhịn nói: “Nào, chơi thì chơi, ai sợ ai.”

Trần Phi dẫn theo vài đội viên áo đen bước vào sân đấu, đám con trai bên đội bóng của Hạ Trầm Quang quay sang nhìn nhau, bình tĩnh ứng chiến.

Thế nhưng, cơ hội bị bỏ lỡ ngay tại cú giao bóng đầu tiên, đám con trai thuộc đội tuyển của trường phối hợp ăn ý, liên tục ghi điểm.

Mấy sinh viên thể dục chuyên nghiệp chơi bóng rổ với mấy người nghiệp dư bọn họ trông cứ như đi chơi thật vậy, cực kỳ nhẹ nhàng và thoải mái.

Bàn thắng duy nhất đến từ Hạ Trầm Quang.