Tống Duệ Nguyệt cười khổ, nước mắt rơi lã chã: "Chú Chu, lúc đó cháu mới mười tuổi thôi! Bên cạnh không có một người thân nào, ông ngoại biết mình không khỏe, thời gian không còn nhiều, cho nên đã nhờ người mà ông tin tưởng nhất nuôi dưỡng cháu nhưng có những người tham lam không đáy.
“Họ cầm tiền ông ngoại cho nhưng vẫn nghĩ ông ngoại đã lén để lại tài sản cho cháu, ban đầu đối xử với cháu cũng tạm được, Lý Lương và Lý Dung ăn gì mặc gì, cháu cũng ăn mặc như vậy nhưng dần dần, họ thấy cháu thực sự không thể vắt ra được chút giá trị nào nữa, thế là liền trở mặt, động một tí là đánh mắng, sỉ nhục cháu.
“Chú hỏi cháu có sống tốt không, họ có đối xử tốt với cháu không, chú nghĩ cháu không muốn nói sao? Là cháu không dám nói đâu! Cháu sợ nói ra, ngày hôm sau mạng nhỏ của cháu sẽ không còn, họ ngày nào cũng túm lấy tai cháu cảnh cáo, không cho cháu nói lung tung ở bên ngoài, nếu không về sẽ gϊếŧ chết cháu.
“Cháu còn nhỏ như vậy, cháu thực sự rất sợ! Nếu không phải lần này họ ép cháu gả cho Lâu Dương Vân... Đè cháu vào tường đập đầu đến chết, cháu mới nhận ra, cháu không thể cứ bị họ ức hϊếp như vậy, cháu phải đứng lên, phải mạnh mẽ, nếu không, cháu sẽ có lỗi với ông ngoại đã khuất, có lỗi với sự sắp xếp khổ tâm của ông trước khi mất.
Chu Văn Phi: …
Hiện trường lại một lần nữa xôn xao cảm thán.
Bà Chu lại đưa ra một câu hỏi chất vấn trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn: "Chủ nhiệm Chu, ông hỏi Tiểu Nguyệt tại sao không nói với ông, vậy lúc ông gặp cô ấy, nhìn con bé mặc quần áo vá chằng vá đυ.p, sắc mặt vàng vọt, lại nhìn hai đứa con nhà họ Lý ăn mặc như thế nào? Rồi lại nhìn Tiểu Nguyệt thường mặc gì? Họ có bạc đãi Tiểu Nguyệt hay không, chẳng lẽ ông không nhận ra sao?”
Chu Văn Phi phải trả lời thế nào đây? Ông nghẹn họng mãi một lúc lâu sau mới cười gượng nói:
"Còn không phải do tôi bận rộn công việc, cũng không quan sát kỹ lưỡng. Hơn nữa, nhà bác Chu ở ngay cạnh nhà Tiểu Nguyệt, nhà họ có động tĩnh gì, bác không nghe thấy sao? Tiểu Nguyệt sợ không dám nói, bác thương con bé như vậy, sao không đến phố tìm tôi?
Rõ ràng là không hài lòng khi bà Chu làm mình mất mặt trước mặt mọi người, còn cắn ngược lại.
Nhưng Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn biết ơn bà Chu, cho nên liền vội vàng lên tiếng giải thích:
"Chú Chu, chú có thể không biết, nếu không phải bà Chu ngày thường lén lút nhét cho cháu ít bánh bao, nhiều lần nghe thấy thím Tiếu đánh cháu, bà Chu liền chạy đến gõ cửa, nếu không cháu có thể đã không sống được đến bây giờ, huống hồ, bà Chu không biết năm đó chú là người làm chứng.”