Tạ Kiều đang giận dữ, mặc kệ Đại Thiết và Nhị Nha ở kế bên cố gắng pha trò ra sao cô cũng cố nhịn cười, làm mặt xị, kiên quyết không cười lấy một cái nào. Cô bật bếp nấu cơm, có thể cảm nhận được Lục Hướng Vinh cứ nhìn vào bóng lưng của cô, cũng biết anh nghĩ việc ban nãy làm cho cô là vô dụng, sẽ không xin lỗi hay sửa đổi chi hết.
Lúc đó Tạ Kiều nhường một bước, vì Lục Hướng Vinh chính là người chồng cô tự mình chọn, có hậu quả gì cô tự mình chịu, nhưng không phải là vì muốn nghe anh xin lỗi! Mà hơn nữa người chồng Lục Hướng Vinh của cô vốn không có dự định sửa đổi gì cả! Lời xin lỗi cũng chỉ là lời nói ngoài miệng cho có.
Vậy nên cô không muốn để ý Lục Hướng Vinh.
Nhưng cặp song sinh học bài lại quậy phá mấy trò khiến cô thực sự không thể nhịn nổi.
Nhất là khi nghe Nhị Nha than phiền bảo đứng lâu mệt quá, muốn ngồi xuống, lại bị Đại Thiết giành lấy gậy trúc, đánh lên người cô bé một cái mạnh, reo hò vui vẻ, cuối cùng đến lượt tao đánh mày rồi nhé!
“Phụt--” Tạ Kiều đang xào cà chua không nhịn nổi phì cười một tiếng, mùi tỏi sặc lên cuống họng, cô nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên ho khan kịch liệt.
Ho dữ dội đến nỗi dọa người nhà sợ hú hồn một phen.
Lục Hướng Vinh vội vàng rót một ly nước, tự đẩy xe lăn đến trước mặt Tạ Kiều, đưa nước cho cô.
Sau khi uống một hớp nước, Tạ Kiều thở phào một hơi rồi quay đầu lại trừng mắt với hai anh em Đại Thiết Nhị Nha: “Hai đứa đang học bài hay là đang làm trò hả?! Tránh xa ra cho mẹ!”
Cặp song sinh này nếu cứ tiếp tục học bài trong sân, Tạ Kiều cảm thấy bản thân sắp nhịn hết nổi cười thành tiếng, Lục Hướng Vinh sẽ mượn cớ bắt chuyện, làm hòa với cô.
Hiện giờ cô chưa muốn làm hòa. Cặp song sinh vui vẻ ra mặt, đi ra xa một chút, không ở trước mặt cha chúng, chúng còn cần học bài hả? Không cần nha!
Hai đứa nhỏ vui mừng phấn khởi ôi một tiếng, ném quyển sách đi liền muốn chạy lẹ ra ngoài.
Nhưng mà, Lục Hướng Vinh lại nói: “Từ từ.”
“Ở bên ngoài hai đứa không làm yêu cầu của cha cũng được thôi, buổi tối lúc Nhị Nha kiểm tra bài học thuộc lòng, đổi thành Đại Thiết học thuộc lòng, không học thuộc được, hai đứa cùng nhau chịu phạt.”
Cặp song sinh: “???”
Đại Thiết ủ rũ thất vọng, xách theo sách vở chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị Nhị Nha túm chặt, hai đứa trốn bên cạnh cửa khẽ thì thầm trong chốc lát, cuối cùng hai đứa đồng thanh nói: “Cha, nếu chúng con đi ngoài sẽ không thể học thuộc bài vẫn là ở nhà học thôi!”
Sau đó Nhị Nha vô cùng đáng thương nhìn Tạ Kiều nói: “Mẹ, chúng con có thể ở nhà học bài không? Sau khi đi ra ngoài anh trai khẳng định sẽ không học bài, buổi tối con không muốn bị ăn đòn, con đau lắm.”
Tạ kiều: “……”
Nha đầu thối! Lại nghĩ ra ý đồ xấu xa, muốn làm phiền cô, để cô đi nói với Lục Hướng Vinh buông tha bọn nó sao?
“Vậy hai đứa cứ ở nhà học bài đi!” Tạ Kiều chiều theo ý Nhị Nha, quay đầu tiếp tục làm cơm, mặc kệ là cặp song sinh hay là Lục Hướng Vinh, cô đều không muốn để ý.
Đại Thiết hoang mang, cậu kéo Nhị Nha, nhỏ giọng hỏi: “Không phải mày bảo để chúng ta ở nhà học bài, mẹ khẳng định sẽ mất kiên nhẫn, khiến chúng ta câm miệng sao?”
Nhị Nha cũng hơi hoang mang: “Không biết, chẳng phải mẹ không thích chúng ta học bài ở đây sao?”
“Giờ phải làm sao đây? Tao đọc không tốt thiệ.” Đại Thiết túm lấy Nhị Nha, bảo cô bé nghĩ cách.
Nhị Nha có thể nghĩ ra cách gì chứ? Cô bé nhặt gậy trúc lên, không nói hai lời liền trở mặt, dùng sức mạnh tay đánh lên người Đại Thiết nói, “Đọc nhanh lên!”
Đại Thiết: “…… Mày đánh tao làm gì? Đau lắm đó?!”
Cậu ta giỏi chịu đau, nhưng không phải không biết đau!
Nhị Nha nói: “Cha nói để em trông chừng anh học bài, anh không đọc được em cũng bị ăn đòn.”
Nói xong lại đánh Đại Thiết một cái: “Đọc nhanh! Em nói cho anh biết nhé, buổi tối nếu không đọc được là phải bị treo tóc không cho ngủ, tóc anh ngắn như này, treo không đúng cách sẽ bị treo nhầm vào cổ đấy.”
Đại Thiết: “!” Vậy cậu vẫn nên học bài thôi! Trước kia cậu từng thấy người ta treo cổ, cuối cùng mất mạng luôn.
Tạ Kiều nhìn cặp song sinh làm trò cười, lúc này không cười nữa, mặt vô cảm làm xong cơm, sau đó kêu lên: “Ăn cơm!"
Cả nhà ngồi vây quanh chiếc bàn vuông dưới tán cây ăn cơm, bởi vì Tạ Kiều không vui nên bầu không khí đặc biệt kỳ quái.
Dư Quy thấy Tạ Kiều vùi đầu ăn cơm, không thèm nói với Lục Hướng Vinh một câu nào, cứ cảm thấy người tạo thành tình huống như hiện tại là mình, liền buông chén đũa nói: “Thím, thím cãi nhau với chú sao? Bởi vì cháu và Tiểu Bảo sao?”
Tạ Kiều ngẩn ra: “Cháu nói cái gì ngốc nghếch vậy?”
Dư Quy không lên tiếng, từ sau khi trừ Liên Xô trở về, cậu thường hay ăn nhờ ở đậu, từ lâu đã có tâm lý nhạy cảm.