Tạ Kiều gạt tay của Lục Hướng Vinh ra, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô hít thở sâu mấy lần, trong lòng đang tự chửi rủa chính mình, đây chính là người chồng mà mình đã chọn, đây chính là người chồng mình nhớ mong hơn nửa đời người! Chính mình tự tìm lấy khổ cực thì cố mà chịu đi!
Cô phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Hướng Vinh, chợt nhấc cái giỏ lên, tức giận xông ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Tạ Kiều hỏi Đại Thiết: "Thế cậu đã cho con tất cả là bao nhiêu phiếu lương thực, con đã dùng bao nhiêu, rồi còn dùng bao nhiêu phiếu dư lại để đổi lấy những thứ này."
Đại Thiết đang thèm ăn thịt thỏ, nhìn thấy Tạ Kiều vừa nhét thỏ vào trong giỏ lại vừa hỏi cậu ta.
Đại Thiết có chút ngỡ ngàng: "Mẹ, chả phải mẹ nói là không thể bỏ con thỏ vào giỏ hay sao?"
Tạ Kiều nghiến răng nói: "Bây giờ thì có thể."
Tất cả thứ này cô đều không thể sử dụng, bây giờ đây chỉ là một thứ đồ đưa cho người khác, cũng không còn giá trị gì nữa.
Đại Thiết còn không hề biết rằng mình đã không thể ăn thịt thỏ được nữa, cậu ta quay đầu lại nhìn Nhị Nha, hỏi: "Lúc trước chúng ta có tất cả bao nhiêu phiếu lương thực?"
Mặc dù bây giờ Nhị Nha chưa được học số nhưng đối với việc đếm số vẫn là tương đối có hiểu biết, nên rất nhanh đã nói ra đáp án cho Tạ Kiều.
Tạ Kiều nhẩm tính một chút, sau đó đi vào phòng lấy ra phiếu lương thực ăn trong hơn nửa tuần của nhà mình rồi gọi anh em Dư Quy: “Đại Dư, Tiểu Dư, hai cháu ôm theo Tiểu Tế, đi với thím một chuyến.”
Dư Quy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng gật đầu đồng ý, bảo gái Dư Bảo ôm Tiểu tế, còn chính mình thì giúp Tạ Kiều xách giỏ.
"Này, này, này…" Đại Thiết nhìn thấy Tạ Kiều muốn mang cái giỏ đi, vội vàng cản lại, "Không được, mẹ, đây là chuyện gì vậy, mẹ muốn mang nó đi đâu? Không, không ăn sao?"
Nhị Nha nghĩ đến chuyện lúc trước, cô bé biết rằng, việc hôm nay bọn họ ở bên ngoài ăn vụng thỏ nhất phải bị đánh, trốn cũng không thoát, bây giờ sắp phải bị đánh lại còn không được ăn thịt thỏ nữa hay sao?
Bữa trưa kia, cô bé vẫn còn chưa ăn xong đâu!
Lúc này, Lục Hướng Vinh từ trong phòng sau đi ra, giọng nói có chút lạnh lùng quát lên: "Đại Thiết, Nhị Nha, hai con mau lại đây."
Cặp song sinh giật bắn cả mình, da đầu cũng tê dại.
Bon họ đã biết rất rõ rằng sẽ bị đánh.
Nhị Nha nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Ôi, bài thơ của con ấy, con vẫn có chữ chưa biết, cha, cha dạy con học được không ạ? Buổi tối hôm nay con không muốn để bị kéo tóc học thuộc lòng đâu.”
Đại Thiết: "... Con con."Cậu ta muốn nói mình cũng học thơ nhưng sau khi nghĩ lại, cậu ta cứng đầu đi tới trước mặt của Lục Hướng Vinh, nhắm mắt lại nói: "Cha, cha đánh con đi "
Tạ Kiều không thèm quan tâm tới chuyện của ba cha con nữa, giận dữ rời khỏi nhà. Đi đến nhà anh trai Tạ Sổ Lương của cô.
Cũng thật trùng hợp khi chị dâu Chu Tịch Mai của cô không có ở nhà, Tạ Kiều cũng không cần nhờ Đại Dư gọi anh trai cô ra ngoài nữa.
Tạ Kiều dẫn đưa ba đứa trẻ đi thẳng vào trong nhà anh trai.
Tạ Sổ Lương đang ngồi ở trên sân đất, tô tô vẽ vẽ cái gì đó, cũng không biết tạo ra cái gì thú vị, làm cho hai đứa Tạ Tình và Tạ Vũ cười khanh khách.
"Anh cả." Tạ Kiều hô lên một tiếng, "Em đến có chuyện này muốn nói với anh."
Tạ Sổ Lương từ phía sau đám con gái nhìn lại, thấy Tạ Kiều dẫn theo Tiểu Tế và hai đứa nhỏ lạ mặt, anh có chút bối rối, đứng dậy đi tới và hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Tạ Kiều kể lại câu chuyện hai đứa Đại Thiết, Nhị Nha cầm phiếu thực phẩm đi đổi lấy đồ ăn, sau đó mới đá cái giỏ một cái rồi nói: “Đây là thứ bọn Đại Thiết đổi, ăn hết một phần rồi, em đã bù lại bằng phiếu lương thực, cũng đều đặt ở trong giỏ này. Anh cả, sau này anh tuyệt đối không được lén lút cho chúng phiếu lương thực nữa…”
Cô thực sự không thể nói là vì Lục Hướng Vinh không muốn nhận bất cứ thứ gì từ nhà mẹ đẻ nên mới nói dối: "Cái này sẽ làm cho hai anh em bọn họ có thói quen không tốt, anh cũng hiểu mà, hai đứa trẻ nhà em không khác gì một con hầu tinh, lần này nếu như không phải bị em bắt quả tang thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
Nghe thấy Tạ Kiều nói như vậy, Tạ Sổ Lương vô cùng sửng sốt: "Ôi, việc này đúng là không đúng rồi... Xin lỗi em, anh đã không cân nhắc chu toàn, sau này sẽ không giao cho nó nữa. Nhưng em mang tất cả mấy thứ này đến đây là có ý gì vậy? Đã ra nông nỗi rồi em cứ tự cầm..." Chữ cầm còn chưa nói xong, giọng của Chu Tịch Mai đã từ phía xa đang truyền lại, chị ta gào lên: “Tạ Sổ Lương! Anh đáng bị chém ngàn đao, tôi xem hôm nay anh có còn dám nói là không cho em gái anh phiếu lương thực nữa không! Tôi đã thấy phiếu lương thực nhà mình ở chỗ thím ba! Ta đã làm ký hiệu ở trên phiếu lương thực rồi!”